Chương - 258: Nguyên tiêu (Long Phượng Đại Viện)
-
Tú Sắc Nông Gia
- Quả Vô
- 2557 chữ
- 2020-05-09 06:38:06
Số từ: 2552
Nguồn: tamvunguyetlau.com
Loan Loan buồn bực, tốc độ biến đổi sắc mặt của vị tiểu thư này thật là nhanh quá đi, mới một giây trước vẻ mặt còn vui mừng, đã lập tức biến thành mây đen. Nàng xoay người liền nhìn thấy ở cầu thang có hai vị nam tử áo khoác sang trọng, phong thái hiên ngang đang đứng.
Trang phục của hai người đều làm từ tơ lụa thượng hạng. Mặc dù hoa lệ, nhưng người tới chỗ này đều là người có tiền, trang phục của người nào cũng hơn hẳn người thường, cho nên nếu chỉ so sánh y phục thì hai người không có gì đặc biệt. Nhưng khí chất hai người không hề tầm thường, đặc biệt là vị nam tử lớn tuổi hơn, trên người toát ra vẻ uy nghiêm vô thượng, ánh mắt nhìn cô nương áo đỏ sắc bén như đao. Nhìn sang nam tử trẻ hơn, vẻ mặt của người này lại là bất đắc dĩ, có chút không biết làm sao mà nhìn cô nương áo đỏ.
Thần sắc trên mặt ba người khác nhau. Loan Loan đặc biệt lưu ý vị nam tử trẻ tuổi kia, theo phản ứng của cô nương áo đỏ, người này hẳn là Cửu ca trong miệng nàng ta, nhưng nàng thật sự chưa từng gặp người này ở thôn trang. Nhưng người mà cô nương áo đỏ e ngại là vị nam tử lớn tuổi kia, tính theo tuổi tác, cô nương áo đỏ này đang tuổi thanh xuân mơn mởn, nói là nữ nhi của nam tử lớn tuổi cũng rất có thể.
Nghĩ như vậy, Loan Loan khẽ thở phào, bất kể có đúng hay không, phiền toái ngày hôm nay có lẽ sẽ có người ra tay giải quyết thay.
Đang suy nghĩ, nam tử lớn tuổi lạnh lùng nhìn cô nương áo đỏ một cái, xoay người đi xuống lầu. Nam tử trẻ tuổi nhìn về phía cô nương áo đỏ, bất đắc dĩ lắc đầu, rồi cũng đi xuống lầu. Cô nương áo đỏ mất hẳn vẻ hăng hái vừa rồi, vẻ mặt suy sụp, đau khổ tự động đi theo ra ngoài.
Mọi người thấy vậy trong lòng đều đã hiểu. Cô nương trong nhà không được sự đồng ý của trưởng bối đã lén đi ra ngoài tham gia náo nhiệt, nhìn tình hình này, chắc chắn là cô nương áo đỏ bị trưởng bối trong nhà bắt gặp. Nhưng dù sao hôm nay cô nương áo trắng cũng đã thắng, mọi người cười cười không chú ý đến nữa mà tiếp tục việc trò chuyện của mình.
Loan Loan đối với loại tiểu thư có gia thế mà kiêu kì này cũng không quan tâm, đi tới trước mặt cô nương áo trắng, cười nói:
Cô nương, không bằng mời cô nương đến nếm thử trà hoa hồng mà ta mới chế tạo ra!
Cô nương áo trắng mỉm cười, vui vẻ nói:
Vậy thì phải cảm ơn Vương quản sự rồi.
Có thể được nếm thử trước loại trà mà Loan Loan sáng chế ra, đây là đãi ngộ mà chỉ hội viên kim cương mới có được.
Loan Loan quay lại dặn dò tiểu cô nương phía sau một hồi, sau đó chào cô nương áo trắng rồi mới xuống lầu. Khi nàng vừa ra khỏi lầu các thì nhìn thấy cô nương áo đỏ cùng hai nam tử đang đứng cách đó không xa. Nam tử lớn tuổi hơn vẻ mặt nghiêm túc giống như là đang khiển trách, cô nương áo đỏ bĩu môi ấm ức cúi đầu.
Suy nghĩ một chút, Loan Loan vẫn cười đi tới. Nhìn thấy Loan Loan tới, nam tử lớn tuổi hơn dừng lại câu chuyện, ba người đều nhìn về phía nàng.
Loan Loan trước tiên mỉm cười chào hai người, sau đó nhìn về phía cô gái áo đỏ cười nói:
Thật ra thôn trang của chúng tôi có rất nhiều chỗ thú vị, nếu cô nương thích thì có thể đi đến hậu viên. Vì bữa tiệc tối nay, ta đã sai người bố trí từ mấy tháng trước, cảnh sắc không hề kém so với bên này. Phong cảnh ở lầu các kia qua vài ngày nữa vẫn có thể nhìn thấy, nhưng cảnh bài trí của dạ tiệc này lại chẳng bao lâu.
Loan Loan cố ý tới đây nói những lời này là muốn tạo cảm tình với đối phương, nhưng cô nương áo đỏ từ chối hợp tác, không phục nói:
Như vậy sao được, ta còn chưa nhìn thì sao để cho người khác nhìn trước được.
Loan Loan nghẹn, người này đúng là không nói lý lẽ.
Cô nương áo đỏ chỉ cậy mạnh nói được mấy câu như vậy, thấy nam tử lớn tuổi vẫn đang nghiêm khắc nhìn nàng, nàng mới không dám nhiều lời nữa. Vẫn là nam tử trẻ tuổi bên cạnh cười nói:
Ta rất hiếu kỳ với khung cảnh bài trí của dạ tiệc tối nay, Uyển Thanh có muốn cùng đi xem với Cửu ca không?
Cô nương tên Uyển Thanh ngẩng đầu, ánh mắt sợ hãi nhìn nam tử lớn tuổi, nói
Vâng.
Sau đó Loan Loan dẫn ba người đi hậu viên.
Nơi diễn ra dạ tiệc dựng một sân khấu hình chữ T, bởi vì không có thiết bị ánh sáng như hiện đại, cho nên xung quanh sân khấu đặt rất nhiều loại đèn lớn nhỏ, xung quanh một cái đèn lớn là mấy chiếc đèn nhỏ, sau đó ở giá treo phía trên sân khấu cũng treo các loại đèn lồng với đủ màu sắc đẹp mắt.
Thính phòng đã được Loan Loan sai người bố trí bàn căn cứ vào danh sách khách mời, từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, mỗi bàn có bốn đến năm chỗ ngồi, dựa theo thân phận cao thấp mà xếp thành hàng. Thân phận càng tôn quý thì càng gần phía trước và ngược lại. Đến lúc bắt đầu chương trình thì nha hoàn nô tài đều không được mang theo vào, Loan Loan đã đặc biệt an bài người hầu hạ trà nước. Trên mỗi bàn đều có tấm bảng, phía trên ghi tên họ, người có trùng tên nhưng quê quán khác nhau, sẽ không xuất hiện tình trạng ngồi nhầm chỗ.
Cho dù xuất hiện người trùng tên trùng quê, căn cứ vào vị trí khác nhau của hai người cũng được.
Loan Loan còn nhờ Tạ Dật cất công chế tạo một bộ trà cụ đặc biệt.
Trà cụ dùng cho nam tử có màu xanh lục, trên chén trà còn có hình cây trúc thanh nhã. Còn trà cụ dùng cho các cô nương là màu anh đào, trên chén trà có hoa văn mẫu đơn xinh đẹp. Giỏ đựng trái cây tinh xảo đẹp mắt, trên khay đựng điểm tâm có vẽ hình hoa mai bông tuyết.
Từ bàn ghế, trà cụ cho đến nước trà đều được bố trí tỉ mỉ.
Trước lúc bắt đầu buổi tiệc, mọi người dựa theo số thứ tự thôn trang cấp cho, theo số mà ngồi. Điểm tâm, trái cây các loại đã bày sẵn trên bàn. Đợi tất cả mọi người đã an vị, hai hàng tiểu cô nương và tiểu tử bưng khay nối đuôi nhau đi ra.
Đặt trà trước các vị quý nhân theo thứ tự. Mọi người mở nắp trà ra, phát hiện là loại trà mà mình thích uống thường ngày, không khỏi thầm gật đầu. Thôn trang này sắp xếp thật chu đáo, mình bỏ ra năm mươi lượng thật chẳng lãng phí chút nào.
Cũng có người mới tới, Loan Loan không biết loại trà họ thích, nàng tự mình làm chủ chọn một loại trà bất kỳ. Có người sẽ cảm thấy không hài lòng yêu cầu đổi lại trà, cũng có người cảm thấy không sao cả, bất kể là thế nào, Loan Loan cũng đều đáp ứng.
Trong lúc mọi người đang thưởng thức tiệc, Loan Loan cũng không hề được nghỉ ngơi. Nàng sắp xếp mấy người đứng ở chỗ của mấy vị quý nhân để nếu có chuyện, chỉ cần vẫy tay là được. Cũng có một số tình huống phát sinh, cần nàng đích thân xử lý.
Vừa nói đến, đã xảy ra chuyện.
Có mấy vị quý nhân không có chỗ ngồi!
Loan Loan không khỏi kinh ngạc, tất cả những người vào thôn trang đều đã được sắp xếp chỗ ngồi, tại sao vẫn có người không có chỗ ngồi?
Đi theo tiểu cô nương tới một góc, thấy một bóng áo trắng đang hứng thú với tiểu phẩm biểu diễn trên sân khấu, nàng mới phần nào hiểu rõ.
Thì ra đã quên mất vị chủ tử này!
Nhưng hắn đâu có nói là muốn tới đâu chứ!
Lại nhìn sang ba vị bên cạnh hắn, Loan Loan ngẩn ra. Kia không phải là cô nương áo đỏ gây chuyện ở lầu các, tên là Uyển Thanh, cùng hai vị nam tử kia sao?
Tạ Dật thấy Loan Loan liền lập tức cười chào nàng, rồi chỉ vào tiết mục trên sân khấu, cười hỏi:
Vương quản sự, tiết mục này là do cô sắp xếp sao?
Loan Loan cười cười:
Nhị thiếu gia chê cười, ta đoán mò không biết có hợp khẩu vị của mấy vị quý nhân đây không.
Tạ Dật cười nói:
Hợp, vô cùng hợp. Ta thích mấy thể loại như thế này, ngày nào cũng nghe hí kịch, lỗ tai ta sắp đóng kén rồi!
Sau đó giới thiệu nàng với ba người đứng bên cạnh:
Vị này là Uyển Thanh… Cô nương.
Uyển Thanh cô nương, nếu tiếp đón có chỗ nào không chu toàn, mong cô nương lượng thứ.
Loan Loan nhìn cô nương áo đỏ tên Uyển Thanh, cười nói.
Uyển Thanh liếc nhìn Loan Loan, hừ một tiếng, quay đầu nhìn về phía trên đài.
Loan Loan tiếp tục mỉm cười.
Tạ Dật lại chỉ vào nam tử trẻ tuổi, nói:
Vị này là…
Sau đó tiến tới gần, hạ giọng nói:
Tĩnh vương gia.
Hử? ….á!
Loan Loan đầu tiên là sửng sốt, sau đó thiếu chút nữa là kêu lên thành tiếng, không dám tin nhìn Tĩnh vương gia đang cười híp mắt, lại quay sang Tạ Dật, nói nhỏ:
Ông chủ lớn?
Tạ Dật gật đầu.
Loan Loan khẽ khom người, nhỏ giọng cung kính nói:
Hoá ra Vương gia tới, lúc chiều có chút thất lễ, mong Vương gia tha lỗi.
Tĩnh vương gia khoát tay:
Không sao, ta thích cách làm việc nguyên tắc của ngươi.
Sau đó, Tạ Dật nhìn về phía nam tử lớn tuổi, vẻ mặt cung kính nói:
Vị này họ Chu.
Loan Loan ngây ngốc, không thể, mắt nhìn Tạ Dật. Tạ Dật cũng đang nghiêm túc nhìn nàng. Loan Loan lần nữa nhìn về phía nam tử đối diện, học bộ dáng cung kính của Tạ Dật:
Hoan nghênh Chu tiên sinh đến tệ thôn, nếu tiếp đón có chỗ nào thiếu sót, kính mong ngài thứ lỗi.
Nghe vậy, không ngờ Chu tiên sinh cười một tiếng:
Nghe nói phần lớn các thứ đồ nơi này đều là ngươi nghĩ ra, ngươi — rất tốt!
Lời nói rất hiền hòa, nhưng Loan Loan cảm giác được một chút uy nghiêm từ trong lời nói của y. Hơn nữa câu
Ngươi rất tốt
kia, nghe là lạ.
Dù thế nào, vị này cũng là quý nhân, nàng cung kính nói:
Tiên sinh đã quá khen rồi!
Lúc này Loan Loan mới hiểu được, nàng vốn đã sắp xếp vị trí cho ba người, bởi vì không biết thân phận cho nên vị trí tương đối tụt lại phía sau, giờ đã biết thân phận rồi, đương nhiên không thể ngồi phía sau được. Ngẫm nghĩ, Loan Loan chỉ vào một khoảng trống bên cạnh thính phòng, nói:
Không bằng ta sai người chuyển chỗ ngồi đến vị trí kia, ngài thấy thế nào?
Tạ Dật lắc đầu:
Không được.
Ánh mắt quét một vòng vị trí đầu tiên, chỉ vào một chỗ, nhìn về phía vị Chu tiên sinh kia, nói:
Không bằng chuyển chỗ ngồi đến kia?
Đó là vị trí đầu tiên của cả thính phòng.
Chu tiên sinh khoát tay:
Cứ theo Vương quản sự đi.
Nghe vậy, Tạ Dật mới gật đầu với Loan Loan. Loan Loan lập tức gọi người chuyển chỗ ngồi vào hàng, rồi lặng lẽ hỏi Tạ Dật mấy vị chủ nhân kia thích loại trà gì, rồi lấy trà thượng hạng ra. Lúc gần đi, Tạ Dật gọi Loan Loan vào một bên, nói nhỏ:
Uyển Thanh là công chúa, nàng cũng họ Chu.
Loan Loan ngây ngốc, quốc họ của Thiên Triều là họ Chu, nếu là công chúa thì đương nhiên là họ Chu, trong nháy mắt Loan Loan trừng lớn mắt, Uyển Thanh là công chúa?
Lại nghĩ, cũng đúng, Uyển Thanh gọi Tĩnh vương gia là Cửu ca. Tĩnh vương gia là em ruột của hoàng thượng, kia Uyển Thanh cũng chính là muội muội của hoàng thượng, đương nhiên phải là công chúa rồi. Nghĩ như vậy, cũng thấy dễ hiểu tại sao cô nương kia lúc trước lại phách lối như vậy! Thân phận người ta là cỡ nào, tiểu thư nhà nào có thể vượt qua được công chúa?
Nếu Uyển Thanh là công chúa, vậy vị Chu tiên sinh kia là ai? Nhưng vừa rồi lúc nói chuyện, nàng nghe thấy Tĩnh vương gia gọi Chu tiên sinh là đại ca. Trước kia nàng từng nghe Tạ Dật đề cập tới, tiên hoàng có mười mấy con trai, theo như lệ chọn thái tử theo thứ bậc, thì năm đó Đại hoàng tử được chọn làm thái tử, thái tử ngày trước là đại ca của Tĩnh vương gia, vậy vị Chu tiên sinh kia chính là… hoàng thượng?
Nghĩ đến đây, máu trong người Loan Loan lập tức sôi trào lên, hai mắt nhìn chằm chằm còn sáng hơn cả đồng. Đợi đến lúc mấy người rời đi, nàng sùng bái nhìn Chu tiên sinh, cung kính tiễn người đến tận ngoài thôn, trong tay cầm đèn lồng đỏ thẫm, cười nói:
Nếu không, để ta tiễn mấy vị thêm một đoạn đường nữa.
Giống như nhìn thấy chủ tịch nước ở hiện đại vậy, có thể đi cùng chủ tịch thêm một đoạn đường là vinh quang cỡ nào chứ!
Chu tiên sinh nhìn dáng vẻ ân cần của Loan Loan, lại nhìn về phía Tĩnh vương gia, sau đó nhìn về phía Tạ Dật, rồi ngẩng đầu nhìn mấy chữ
Dương gia thôn
trên tấm bảng, nói:
Nghe nói thôn các ngươi còn gọi là Long Phượng Đại Viện?
Dạ?
Loan Loan ngẩn người, lập tức lại nói:
Vâng!
Chu tiên sinh quay đầu lại nhìn Loan Loan, khoé miệng lộ ra vẻ tươi cười:
Bảng này ta thay các ngươi viết, nơi này sau này gọi là Long Phượng Đại Viện!
Loan Loan mừng rỡ, cao giọng đáp:
Cám ơn Chu tiên sinh!