Chương 27: Khí phách
-
Từng đóa bọt sóng
- Tửu Tiểu Thất
- 2532 chữ
- 2020-01-29 08:00:18
Dịch: Nhóm dịch LQD
Nguồn: diendanlequydon.com
Lúc ba mẹ về đến nhà, Đường Nhất Bạch đã bình tĩnh trở lại.
Mặc dù không tán thành cách làm của mẹ, nhưng mà anh cũng rất hiểu cho bà. Dù sao anh cũng là con độc nhất của bà (Nhị Bạch không tính) mà suốt ngày không trở về nhà, nhất định bà vô cũng nhớ anh. Sau đó bà lại đang trải qua thời kỳ mãn kinh, dưới sự giận dữ làm ra hành vi quá khích cũng là bình thường.
Lúc bà Lộ về đến nhà, thấy con trai đang ngồi xếp bằng trên tổ của Nhị Bách trong phòng khách, cúi đầu nghịch điện thoại. Thằng nhóc này chân dài, ổ của Nhị Bạch cũng chỉ là cái nệm lớn với nó.
Nhị Bạch bị xâm chiếm lãnh địa uất tức nằm sấp một bên nhìn Đường Nhất Bạch, lại nhìn nhìn bà chủ.
Khóe miệng bà Lộ giật giật, mặt lạnh nhìn một người một chó.
Vẫn là ba anh nở nụ cười:
Đậu Đậu, ba mẹ về rồi, mua đồ ăn ngon cho con.
Đường Nhất Bạch nhận túi xách trong tay ba:
Vâng, cảm ơn ba.
Nói xong thì mở hai cái túi nilon tới ngay tại chỗ.
Vừa rồi ba Đường và bà Lộ đang đi dạo tại siêu thị, lúc xếp hàng tính tiền thì nhận được điện thoại của con trai. Bọn họ lại vòng về đi mua chút đồ ăn vặt và những nguyên liệu nấu ăn khác. Mặc dù biets rõ thức ăn ở đội tuyển quốc gia không kém hơn ở nhà, nhưng mỗi khi con trai về, bọn họ vẫn nghĩ biện pháp để cho nó được ăn ngon.
Lúc này Đường Nhất Bạch lấy một bao đồ ăn vặt và một lon coca ra khỏi túi. Coca vừa lấy ra khỏi tủ lạnh không lâu, trên thân vẫn còn một tầng hơi nước mỏng, sờ vào man mát.
Đường Nhất Bạch cũng thích uống coca giống như rất nhiều nam sinh khác. Nhưng coca lại có hại với thân thể vận động viên, bởi vậy anh luôn khắc chế chính mình, rất ít khi uống.
Cho nên bây giờ anh có chút rối rắm, sờ qua sờ lại lon coca mấy lần nhưng vẫn không mở mắp.
Bà Lộ có chút không vui nói:
Ánh mắt đó là gì thế? Không uống thì cầm đi tưới hoa,
Ai nói con không uống.
Đường Nhất Bạch quả quyết mở nắp, uống một ngụm lớn.
Ba lặng lẽ nói với anh:
Là mẹ con lấy cho con đấy.
Đường Nhất Bạch cười cười:
Mẹ, con cảm ơn.
Mẹ anh lạnh lùng hừ một tiếng:
Lăn lên sofa ngồi, chiếm chỗ của Nhị Bạch rồi.
Đường Nhất Bạch chạy lên ngồi sofa, lại nói:
Là ngài để con ngủ ổ chó mà... Dù sao phòng cũng bị ngài cho thuê rồi.
Con không phục sao?
Con phục, vô cùng phục.
Đường Nhất Bạch dựa vào trên ghế sofa, giơ cao ngón tay cái:
Ngài thật sự trị được con trai ngài rồi. Khuya hôm nay con sẽ ôm Nhị Bạch ngủ.
Bà Lộ rảnh rang dựa vào trên ghế sofa, rất giống bộ dạng lão phật gia.
Ba anh cười nói:
Không cần, ba mẹ đã đặt thêm một cái giường gấp trong phòng sách. Đậu Đậu, thật ra mẹ con rất yêu thương con.
Bà Lộ nhíu mày:
Ai thương nó?
Ba Đường:
Tôi, là tôi được chưa...
Đường Nhất Bạch chớp chố mắt:
Mẹ, con biết sai rồi, sau này nhất định con sẽ về thăm nhà thường xuyên một chút, để làm phiền mẹ nhiều hơn chút.
Bà Lộ cười
ha ha
, rõ ràng không tin lời anh.
Đường Nhất Bạch hỏi:
Phòng này mẹ cho thuê bao lâu?
Một năm.
... Không phải là mẹ nói đùa chứ?
Nói nhảm.
Vậy mẹ cho ai thuê thế? Sinh hoạt của người thuê thế nào? Có quấy rầy đến ba mẹ không? Mẹ đừng vì hờn dỗi con mà làm mình khó chịu là được.
Ba Đường trả lời dùm:
Là một cô bé rất biết điều. Hơn nữa.
Vẻ mặt ông thần bí, đưa tay đặt lên miệng, hạ giọng nói với con trai:
Còn rất xinh nữa, có muốn ba giới thiệu cho hai đứa gặp nhau không?
Khụ.
Đường Nhất Bạch nhớ tới áo ngực trên ban công, anh có chút không được tự nhiên:
Không cần.
Vừa nghe thấy hai chữ ‘xinh đẹp’ mà đã thẹn thùng rồi hả? Tiền đồ đâu!
Đường Nhất Bạch không thể giải thích được, anh cũng không muốn giải thích. Anh dựa vào trên ghế sofa, hai tay giao nhau đặt sau gáy, nói:
Ba, mẹ. Mấy nữa bọn con phải lên cao nguyên tập huấn.
Bà Lộ:
Phơi nắng để được hai đóa hoa cao nguyên.
Ba Đường:
Biến thành công chúa nhỏ.
Đường Nhất Bạch:
...
Hai vợ chồng bắt nạt được con trai thì đắc ý vỗ tay.
Bà Lộ đột nhiên thở dài:
Nói thật, tôi thật sự hối hận vì trước kia không sinh con gái.
Ba Đường lặng lẽ nói khẽ bên tai bà:
Không thể trách bà được, là lỗi của tôi.
Bà Lộ nặn một chữ từ trong kẽ răng:
Cút...
Đường Nhất Bạch cười nói với mẹ:
Đợi con cưới con gái thì sinh một công chúa nhỏ cho mẹ.
Ba Đường nói:
Điều kiện đầu tiên là con có bạn gái. Sao nào, ba giới thiệu cho con được không?
Đường Nhất Bạch bị tinh thần tận dụng của ba làm cho cảm động, nhưng anh vẫn từ chối,
Không cần, tạm thời con không có ý định nói yêu đương.
Xì,,, đừng có kiêu ngạo, con gái nhà ngươi ta chưa chắc đã để ý tới con! Ba giới thiệu cho anh họ con.
Tùy ba.
Ba Đường không cam lòng vì đứa con ngốc của mình, quyết định không để ý tới hắn nữa.
Bà Lộ đột nhiên nói:
Đến cao nguyên thì cẩn thận một chút, đừng làm khổ mình.
Đường Nhất Bạch gật đầu liên tục:
Yên tâm, tuyệt đối sẽ không đâu.
Đường Nhất Bạch ở nhà hai ngày, trong hai ngày này anh vẫn luôn không thấy cô gái thuê phòng trong truyền thuyết. Hỏi ba mẹ thì ba mẹ nói người đó đi công tác rồi.
Đường Nhất Bạch không tin lắm, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy? Anh ở nhà hai ngày thì cô ta cũng đi hai ngày?
Không phải cô gái đó là bọn họ tạo ra chứ...?
Đường Nhất Bạch càng nghĩ càng thấy có khả năng này. Mặc dù
Cố ý giả vờ như có người thuê phòng của anh, hơn nữa còn trang trí phòng ngủ
thì có chút điên cuồng, nhưng mà cho thuê phòng của anh cũng đã là một chuyện điên cuồng. So hai cái thì anh lại không nói được chuyện nào sẽ điên hơn đâu...
Anh lén hỏi ba anh:
Ba nói thật với con đi, những đồ trong phòng kia đều là mẹ mua phải không? Bằng lòng bỏ tiền mua đồ, sao lại không bỏ được tiền thuê một cô gái về chứ?
Con nói cái gì đấy, mẹ con giống người như vậy lắm sao?
Trước kia không giống nhưng bây giờ càng lúc càng giống.
Ba vừa gọi điện thoại rồi, ngày mai cô bé đó sẽ về. Con cứ chờ xem, lúc đó sẽ hù chết con.
Đường Nhất Bạch cười:
Không bằng ba nói thẳng, khi nào con đi thì cô ấy sẽ trở về.
Ba Đường liếc mắt:
Thằng nhóc này, tâm tư âm hiểm như vậy. Tin hay không thì tùy con, ngày mai khoảng 9 giờ cô ấy sẽ về, con có thể tự đợi xem.
Ngày hôm sau, quả thật Đường Nhất Bạch chờ tới chín giờ, nhưng vẫn không đợi được bóng dáng cô gái đó. Ba mẹ anh cũng đã đi làm, Đường Nhất Bạch cảm giác mình thật nhàm chán, cho dù chuyện này là thật hay giả thì anh vẫn nên nhanh chóng trở về đội, hai ngày không tập luyện, xương cốt cũng ngứa ngáy...
Nhưng mà anh đột nhiên nhớ tới một chuyện, vì vậy gọi điện thoại.
Vân Đóa vừa trở lại đơn vị, liền nhận được điện thoại của Đường Nhất Bạch. Cô còn định mang đồ về nhà, dù sao cũng đi không xa, nhưng mấy ngày hôm nay Tiền Húc Đông nhìn cô không quá thuận mắt, không cho phép cô làm vậy mà nói phải về họp trước. Vì vậy Vân Đóa phong trần mệt mỏi, xách rương hành lý trở về tòa soạn báo.
Tiền Húc Đông cũng nói không sai, bọn họ quả thật phải họp. Vân Đóa thả túi xuống, cầm quyển sổ đi vào phòng hóp, trên đường nhận được điện thoại của Đường Nhất Bạch.
Alo, Đường Nhất Bạch sao?
Vân Đóa, khi nào thì tiến hành bài phỏng vấn của tôi?
À... Hả?
Vân Đóa có chút kỳ quái:
Anh hẹn tòa soạn chúng tôi phỏng vấn sao?
Không phải đã từ chối tàn nhẫn rồi sao...
Không phải chúng ta đã nói từ trước rồi sao?
Giọng nói Đường Nhất Bạch có chút buồn bực:
Tôi cho rằng chúng ta rất ăn ý.
Không phải... Nhưng mà huấn luyện viên Ngũ đã từ chối thầy Tiền của chúng tôi...
Nhưng mà tôi không từ chối cô.
Vân Đóa không ngờ chuyện lại phát triển theo hướng này, tâm tình của nàng có chút kích động:
Cho nên anh vẫn nhận lời phỏng vấn của chúng tôi sao?
Không phải các cô mà là cô. Đợi tôi xem bản đồ một chút... tôi đang ở gần tòa soạn của các cô, cô đang ở đơn vị sao?
Phải.
Được, tôi đang ở gần đó, có thể tiện đường sang chỗ của cô. Có lẽ mười lăm phút nữa tôi sẽ đến, cô chuẩn bị một chút đi. Lát nữa chúng ta sẽ gặp.
Hả... Alo?
Đường Nhất Bạch đã cúp điện thoại.
Vân Đóa sửng sốt một chút, đột nhiên kịp hiểu rằng chuyện gì đang xảy ra, cô chạy nhanh vào phòng họp. Trong phòng họp có vài người đã ngồi, nhìn thấy Vân Đóa xông tới thì kinh hãi nhìn cô.
Vân Đóa cũng nhận được sự kinh sợ, cô kích động lớn tiếng nói:
Chủ nhiệm Lưu, Đường Nhất Bạch sắp đến đây.
Chủ nhiệm Lưu có chút không hiểu:
Cậu ta tới làm cái gì?
Để nhận phỏng vấn.
Không phải là không thể nhận được sao?
Chủ nhiệm Lưu kỳ quái nhìn về phía Tiền Húc Đông.
Vân Đóa không có thời gian giải thích quá nhiều:
Bây giờ thì chúng ta lấy được rồi. Mười lăm phút nữa anh ấy sẽ đến đây.
Chủ nhiệm Lưu nghi ngờ nhìn Vân Đóa, lại nghi ngờ nhìn Tiền Húc Đông. Nếu như muốn lựa chọn tin tưởng lời nói của Tiền Húc Đông và Vân Đóa thì lựa chọn của ông rất rõ ràng.
Nhưng mà Vân Đóa cũng không có lý do nói dối, nói dối thì chẳng có chỗ nào tốt với cô ta cả.
Nhưng mà nhỡ cô ta điên rồi thì sao...
Ngay lúc chủ nhiệm Lưu đang do dự thì Tiền Húc Đông giúp ông ta giữ vững tư tưởng:
Vân Đóa, cô đang càn quấy cái gì thế?
Ở đây mọi người cũng biết chút tình huống, cũng cảm thấy có chút kỳ quái. Ngay cả Tiền Húc Đông cũng không bắt được bài phỏng vấn thì Vân Đóa làm sao có thể lấy được? Bằng cái gì.
Dưới tình thế cấp bách, Vân Đóa gọi video cho Đường Nhất Bạch. May mà anh nhanh chóng nhận máy.
Đường Nhất Bạch thoạt nhìn tâm tình không tệ, anh cười với di dộng:
Cô không đợi được mà muốn nhìn thấy tôi sao?
Vân Đóa đỏ mặt nói ra:
Đường Nhất Bạch, đây là chủ nhiệm biên tập Lưu của chúng tôi, phiền anh giải thích với ông ấy một chút, anh đúng là sắp qua làm phỏng vấn.
Cô nói xong thì quay màn hình di động về phía chủ nhiệm Lưu.
Xin chào chủ nhiệm Lưu.
Đường Nhất Bạch cười với chủ nhiệm Lưu, lễ phép mà xa cách:
Tôi quả thật có hẹn phóng viên Vân Đóa của tòa soạn mình làm phóng sự, ừ, là vừa xác định. Bởi vì thời gian của tôi khá hẹp nên tôi sẽ tới tòa soạn ngay bây giờ, xin hỏi hôm nay mọi người có được không? Hoặc là chúng ta sẽ hẹn sao?
Tiện, tiện mà.
Chủ nhiệm Lưu vội vàng gật đầu:
Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng.
Vân Đóa chấm dứt cuộc trò chuyện với Đường Nhất Bạch, sau đó khó xử hỏi chủ nhiệm Lưu:
Chúng ta đâu có chuẩn bị sẵn sàng.
Chủ nhiệm Lưu hít sâu một hơi, dùng loại ánh mắt của cao thủ nhìn Vân Đóa:
Mười phút là đủ để chúng ta chuẩn bị.
Nhưng mà...
Không nhưng nhị gì hết, Đường Nhất Bạch hiện tại là thứ khó đoạt, nếu bỏ lỡ lúc này thì sau nay ai biết có thể hẹn được hay không? Vân Đóa, cô đi phòng khách chuẩn bị một chút để lát nữa tiếp đãi Đường Nhất Bạch. Húc Đông, mấy người chúng ta cùng đặt vấn đề. Húc Đông, cậu đã chuẩn bị một chút rồi chứ? Vừa vặn. À, tiện thể, Vân Đóa cô gọi Lâm Tử tới, để cho cậu ta làm một cái biên bản, nếu chuyện này mà cậu ta cũng không làm được thì có thể cút xéo được rồi.
Chủ nhiệm Lưu phân phó cho từng người một, mấy người nhanh chóng tiến vào trạng thái chiến đấu, ngoại trừ Tiền Húc Đông. Sắc mặt ông ta lúc xanh lúc trắng, giống như được đánh nhiều loại phấn, vô cùng đặc sắc. Ông vừa rồi còn tố khổ cùng chủ nhiệm Lưu rằng phỏng vấn Đường Nhất Bạch khó lấy cỡ nào, bây giờ một cô gái nhỏ chạy tới nói đã thu phục được Đường Nhất Bạch, quả thật là đánh vào mặt ông...
Nhưng mà chủ nhiệm Lưu chuyên nghiệp không quản đến tâm tình ông ta.
Mấy người đàn ông trung niên làm việc hiệu suất rất cao, không đến mười phút sau, Lâm Tử cầm giấy A4 tới phòng khách cho Vân Đóa. Giấy A4 vừa đóng dấu xong, còn sót lại nhiệt độ của máy in, tản ra mùi mực mới.
Vân Đóa nhìn qua hai trang câu hỏi này một lần, nhìn thấy vấn đề cuối cùng thì cô nhíu mày.
Cô đi tìm một cái bút lông, tô lên những hàng chữ này.
Lâm Tử không cho là đúng nói:
Nếu cô làm như vậy sẽ bị chủ nhiệm Lưu mắng đấy.
Cả người Vân Đóa tản ra khí phách lợn chết không sợ nước sôi:
Mắng thì mắng, chị đây không quan tâm.