Chương 33: Con thỏ mập
-
Từng đóa bọt sóng
- Tửu Tiểu Thất
- 2255 chữ
- 2020-01-29 08:00:19
Dịch: Nhóm dịch LQD
Nguồn: diendanlequydon.com
Đến giờ cơm trưa, Đường Nhất Bạch cũng không có ý định về đội bơi lội, Vân Đóa rất tò mò. Đường Nhất Bạch trả lời thế này: "Mới vừa từ Cao Nguyên về, có thể nghỉ ngơi một ngày."
Vân Đóa đã có thể bình tĩnh sống với Đường Nhất Bạch. Đúng như Trình Tư Kỳ từng nói, người chiếm tiện nghi là cô, cô có gì hay mà ra vẻ, hừm.
Buổi trưa Vân Đóa làm cơm rang trứng, rau cần xào nấm kim châm và xà lách trộn dầu hào. Đường Nhất Bạch chỉ đánh bốn quả trứng gà giúp cô, nhưng lại ăn hết ba phần tư thức ăn. Anh cảm thấy áy náy nên ra ngoài mua một trái dưa hấu. Vân Đóa là người mắc chứng sạch sẽ, tỉa ruột dưa hấu thành hình cầu tròn trịa cho vào ly thủy tinh trong suốt trông cực kì bắt mắt. Đường Nhất Bạch khéo tay nên học rất nhanh, cũng vào tỉa giúp cô. Sau đó anh tỉa một cô ăn một, ăn đến mức cái bụng cũng tròn luôn.
Sau khi cô ăn dưa hấu đến no, Đường Nhất Bạch ôm dưa hấu còn dư lại ngồi xếp bằng ở trên ghế salon, chậm rãi cắt ăn.
Vân Đóa ngồi bên cạnh nhìn anh.
Cô cảm thấy hôm nay anh cực kì không giống bình thường.
Thường ngày cô nhìn thấy anh, bất kể là ôn hòa hay khí phách thì luôn tồn tại cảm giác của một vận động viên, giống như bức tranh màu nước sặc sỡ, mặc dù sắc thái sáng ngời sôi động, nhưng đường nét cũng rất mờ nhạt, chỉ có thể thấy một mặt. Mà hôm nay anh hoàn toàn thoát khỏi cái mác của thân phận vận động viên, càng trở nên chân thật hơn. Như một ống kính lặng lẽ chệch hướng khỏi trọng tâm, chiếu vào một góc mà người ta không biết.
Nhưng anh như thế này, có đúng là anh chân thật nhất không? Lần đầu tiên làm một người trẻ tuổi bình thường.
Đường Nhất Bạch vẫn ăn dưa hấu, đột nhiên Vân Đóa nói: "Tôi chụp hình cho anh được không?"
Anh biết đây là bệnh nghề nghiệp của cô, thấy người là lại muốn chụp hình, vì vậy gật gật đầu, nhẹ nhàng dùng giọng mũi phát ra một tiếng "Ừ".
Vân Đóa lấy máy chụp hình ra, chọn góc độ xong, chụp liên tục mấy bức.
Cô chọn góc độ rất đặc biệt, hình được xử lý thành màu trắng đen. Ánh mặt trời sau giữa trưa xuyên qua rèm cửa sổ bằng lụa mỏng tạo thành những đốm nhỏ nhạt màu trên sàn nhà, ánh sáng phản chiếu đến trước ống kính, tạo thành vầng sáng mê ly. Đường Nhất Bạch ngồi trên ghế sa lon quay lưng về phía ban công, cơ thể anh chìm trong ánh sáng đó, hình dáng được khắc sâu rõ ràng, giống như bức tượng điêu khắc cổ xưa, vì ánh sáng bị khuất mà diện mạo có vẻ mơ hồ, nên đường cong gò má càng tỏa ra vẻ tuấn lãng thâm thúy.
Áo T-shirt và quần tắm biển rộng thùng thình thoải mái, hiện rõ vóc người hơi gầy của anh, cánh tay trần trụi buông lỏng lộ ra bên ngoài, ngón tay thon dài đang cầm một cái muỗng inox. Ánh sáng lặng lẽ lướt qua, chiếu lên da thịt sạch sẽ như ngọc thạch của anh.
Vân Đóa đưa hình cho anh xem, chờ người không chuyên nghiệp như anh khích lệ. Vậy mà Đường Nhất Bạch nhìn xong lại nói, "Chỉ như vậy?"
"Đây là nghệ thuật." Vân Đóa giải thích.
Anh kéo áo T-shirt của mình một chút, đưa ra ý kiến đóng góp, "Cởi quần áo chụp một tấm nữa?"
Vân Đóa lập tức nghĩ tới hình ảnh cấm trẻ nhỏ, mặt đỏ lên.
"Khụ." Đường Nhất Bạch dùng ánh mắt lưu manh nhìn cô: "Tôi chỉ nói áo thôi."
Không đợi cô đồng ý, anh cởi áo ra, phơi bày cơ bắp hoàn mỹ. Vân Đóa loay hoay với máy chụp hình, nhìn người trong ống kính. Loại hình ảnh ở trần ăn dưa hấu này thật sự không liên quan gì đến nghệ thuật, phong thái bức ảnh này giống như bức điêu khắc mang hơi thở người đàn ông trưởng thành vậy… Hơn nữa, ở thời khắc mấu chốt còn có một con chó ngu ngốc đi loạn vào…
Nhị Bạch đứng bên cạnh, ngẩng đầu nhìn Đường Nhất Bạch đang ăn dưa hấu, đôi mắt nhỏ tràn đầy ao ước.
Vân Đóa bất đắc dĩ để máy chụp hình xuống, "Anh cho nó ăn chút đi? Thật đáng thương."
Đường Nhất Bạch nói năng hùng hồn: "Trên trước dưới sau, tôi ăn xong nó mới được ăn."
Vân Đóa quẫn bách, "Cái thành ngữ này thật sự có thể dùng như vậy à…"
Đường Nhất Bạch ăn dưa hấu thêm một lát, cuối cùng thưởng phần còn dư cho Nhị Bạch. Nhị Bạch được ăn thì vui mừng, ăn đến dính nước dưa hấu cũng không thèm để ý. Sau khi nó ăn xong, không cẩn thận để vỏ dưa dính lên trên đầu, nó vui vẻ chỉa vào vỏ dưa xoay xoay khắp nơi, thoạt nhìn giống như dưa hấu thành tinh.
Vân Đóa chậc chậc lắc đầu. Mỗi khi cô cho là nó không thể ngu ngốc hơn được nữa thì nó đều dùng hành động thực tế để đáp trả lại.
Đường Nhất Bạch hơi nhàm chán, "Chúng ta xem phim có được không?"
Vân Đóa tìm một bộ phim hài cô đã xem qua nhưng Đường Nhất Bạch lại chưa xem, dùng USB để xem trên ti vi. Đường Nhất Bạch đi ra cửa hàng tiện lợi mua ít đồ ăn vặt. Popcorn, quả hồ trăn (hạt dẻ cười), nước trái cây… đều là mua cho Vân Đóa.
Video được bật lên, rèm cửa sổ ngăn ánh sáng được kéo ra, hai người đều tự ngồi vào vị trí của mình trên ghế sa lon.
Anh và cô nằm khá gần nhau, gần đến nỗi anh hơi nghiêng đầu một chút là có thể thấy đôi mắt trong suốt của cô.
Lúc này, Nhị Bạch ngoe nguẩy cái đuôi đi tới, cực kì có tự giác trèo lên ghế sa lon, chen chúc ngồi thẳng giữa hai người, nhìn chăm chú vào màn hình TV.
Đường Nhất Bạch: "…" Đột nhiên nghĩ đánh chết nó cũng là chuyện đúng đắn…
Phim hài rất hay, Vân Đóa đã xem lần thứ hai mà vẫn bị chọc đến ôm bụng cười, không ngừng cười khanh khách. Đường Nhất Bạch cười rất nhiều, nhưng lại không cảm thấy phim hài này có gì buồn cười. Nhưng mỗi khi nghe thấy tiếng cười của Vân Đóa, anh lại không nhịn được nhếch miệng cười theo.
Kỳ lạ, tiếng cười cũng lây được sao?
Xem phim xong, nghỉ ngơi một chút, Vân Đóa trờ về phòng. Một lát sau, Đường Nhất Bạch thấy cô đi ra. Anh giật nảy mình.
Cô thay váy. Chiếc đầm màu trắng điểm xuyết những bông hoa nhỏ màu xanh trên tay áo, giày sơn màu xanh dương nhạt đính nơ con bướm lên trên, mái tóc xõa xuống còn kẹp thêm một cặp tóc nhỏ gần giống màu đôi giày. Cả người thanh thuần ngọt ngào, tóc dài đen bóng xõa xuống vai, lại tản ra hơi thở quyến rũ nhàn nhạt.
Đường Nhất Bạch giật mình há miệng thật to: "Cô làm cái gì vậy?"
Vân Đóa đi đến cái gương to ở trước cửa, phòng của cô không có cái gương nào lớn như cái này cả. Cô xòe váy ở trước gương nhìn trái nhìn phải, đáp: "Buổi tối tôi muốn đi ra ngoài ăn cơm với người ta, nên thay quần áo… Anh cảm thấy tôi như thế nào?"
Suýt chút nữa Đường Nhất Bạch đã thốt lên "Rất đẹp", nhưng anh kịp thời ngậm miệng, hỏi ngược lại: "Về phần cô thì sao?"
"Đây là lễ tiết cơ bản." Còn một chuyện Vân Đóa chưa nói. Nghề nghiệp của cô là phóng viên, cả ngày chạy như điên bên ngoài, mặc quần áo chủ yếu dựa vào tính tiện dụng, vì vậy rất ít khi diện quần áo đẹp. Lúc có cơ hội dĩ nhiên cô muốn thử nghiệm thật tốt!
Cô xoay một vòng trước gương, làn váy bồng bềnh như làn sóng, cô hỏi lần nữa, "Cả người nhìn được không?"
"Tạm được." Đường Nhất Bạch hơi dừng lại, tìm kiếm từ ngữ thích hợp: "Có điều làm hơi quá, thiếu tự nhiên."
"Phải không? Tôi cũng cảm thấy hoa nhỏ và nơ bướm có vẻ hơi ngây thơ quá."
Vân Đóa quay về thay bộ khác, lần này Đường Nhất Bạch bình tĩnh đánh giá là "Bộ dáng như già trước tuổi vậy."
Đổi lại, thay một bộ váy dài màu trắng, còn mang giày cao gót. Đường Nhất Bạch sờ cằm nói, "Quần áo rất đẹp, cô mặc vào thì cái nào cũng giống nhau." Haizz, lại nói dối như cuội rồi…
Vân Đóa thay đi thay lại, quần áo của cô đều đã mặc qua, cuối cùng cũng không có được sự bằng lòng của Đường Nhất Bạch. Vẻ mặt cô đau khổ: "Ánh mắt của anh quá cao."
Đường Nhất Bạch an ủi cô. "Không sao, về sau sẽ có cơ hội mua được quần áo đẹp hơn. Tôi cảm thấy thay vì cô biến khéo thành vụng, chi bằng mát mẻ tự nhiên đi."
"Thế nào là mát mẻ tự nhiên?"
"Giống như quần áo sáng nay cô mặc khi dắt chó đi dạo là được rồi."
Buổi sáng cô mặc áo sơ mi kẻ ô vuông và quần jean, Vân Đóa hơi chần chờ. "Có phải hơi qua loa hay không?"
"Tin tôi đi, đàn ông đều thích vẻ đẹp tự nhiên. Ngoài ra cô cũng không cần trang điểm, buộc tóc lên không cần xõa ra, nếu không sẽ không phù hợp với quần áo."
"…Thật không?"
"Rốt cuộc cô là đàn ông hay tôi là đàn ông?"
Cuối cùng Vân Đóa lựa chọn tin tưởng đàn ông thật sự. Loại tin tưởng này kéo dài 30 phút, khi Lương Lệnh Thần lái xe tới đón cô, cô nhìn thấy anh đi giày tây, đeo caravat thì đột nhiên cô phát hiện mình đã làm một việc thật ngu xuẩn —vậy mà cô lại tin tưởng mắt thẩm mỹ của một vận động viên.
Đường Nhất Bạch khẽ đẩy vai cô một cái: "Vân Đóa, lên xe đi."
Vân Đóa lên xe, sau đó cô nhìn thấy Đường Nhất Bạch cũng lên xe.
Vân Đóa: ???
Đường Nhất Bạch nói với Lương Lệnh Thần một câu, coi như giải đáp nghi ngờ của cô: "Anh họ, cảm ơn anh đã mời em ăn cơm tối."
Lương Lệnh Thần nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
Vân Đóa thầm nghĩ chắc Lương Lệnh Thần lo lắng chưa quen thuộc với cô, nên mới mời người mà hai người đều quen đến ăn cơm cùng, lúc đó chắc chắn sẽ không tẻ nhạt. Ừm, suy nghĩ rất chu đáo.
Ba người đi tới một nhà hàng tây hạng sang, khách bên trong người nào cũng mặc quần áo tinh tế, chỉ có hai người Vân Đóa và Đường Nhất Bạch ăn mặc tùy tiện khác người nhất, còn không bằng nhân viên phục vụ. Ngồi một chỗ với Lương Lệnh Thần, hai người bọn họ giống như là đang cung cấp các món ăn vặt của huyện Sa () vậy.
(): Huyện Sa là một huyện của thành phố Tam Minh, tỉnh Phúc Kiến, nổi tiếng về các món ăn vặt truyền thống.
Vân Đóa u oán nhìn Đường Nhất Bạch một cái, phát hiện anh đang mím chặt môi, cố gắng nín cười.
Nhìn xem, đây chính là kết quả của việc quen nhầm bạn xấu.
Dáng dấp của Lương Lệnh Thần văn nhã tuấn tú, năm ngoái tốt nghiệp bác sĩ y khoa, hiện đang làm ở một trong ba bệnh viện lớn nhất, có thể nói tuổi trẻ tài cao. Anh nói năng hòa nhã tự nhiên, làm cho người ta có cảm giác như tắm trong gió xuân. Vân Đóa nghe anh nói một chút kiến thức về lĩnh vực chuyên môn.
Cô thích nghe người khác nói về chuyện của mình.
Đường Nhất Bạch vừa ăn vừa thuận miệng tán gẫu vài câu, sau đó anh lại lấy khăn giấy xếp xếp gấp gấp, giống như trẻ em có đầu óc tối dạ vậy, Vân Đóa cũng không biết anh đang chơi cái gì. Đến khi bữa ăn tối kết thúc thì anh đưa cho cô một con thỏ nhỏ.
Một con thỏ nhỏ béo ú được xếp từ khăn giấy.
"Tặng cô đấy."
"Thật đáng yêu." Vân Đóa nhéo nhéo lỗ tai con thỏ nhỏ.
"Giống cô."
Cô lúng túng, "Tôi mập như vậy sao!"
Đường Nhất Bạch nhắm mắt không nói gì. Lương Lệnh Thần vừa thanh toán hoá đơn xong, xoay người lại, đúng lúc nhìn thấy khuôn mặt của cậu em họ đang cúi xuống, ánh mắt giấu kỹ, nụ cười trong khóe mắt lại như muốn tràn ra ngoài.
Lương Lệnh Thần hơi kinh ngạc.