Chương 47: Hoang Nhân , thật thú vị.
Rời khỏi Vương Đình sau đó đi về hướng bắc , Ninh Khuyết đã xác định lộ tuyến vô cùng rõ ràng …… chính là bám theo lộ tuyến của nhóm thương đội đã rời Thổ Dương thành kia, chẳng qua là đi tới phiến tuyết địa nơi này, vô luận là chút tình báo từ Thiên Nhân Xử lẫn Ám Vệ đều đến đây là hết, lộ trình sau đó chỉ có dựa vào hắn tự mò. Cũng may suốt chặng đường hắn nhớ vô cùng cẩn thận, vô luận âm tuyết khí trời , vẫn có thể nhìn thấy rõ Dương Thoái dãy núi ở bên trái hắn, mặc dù nếu không đuổi kịp đc nhóm thương đội kia, muốn quay lại đường cũ để trở về cũng không thành vấn đề .
Mặt khác, hắn cũng không rõ do bởi chữ hắn viết hay do hắn liên tục giở ra "mặt dày thần chưởng" bắt đầu có tác dụng , Mạc Sơn Sơn quyết định ko đi cùng các cường giả do thần điện tổ chức, mà là theo hắn đồng hành xuất phát lên hướng bắc. Xuyên suốt hành trình, hai người thường xuyên lĩnh giáo thi đạo lẫn phù đạo của nhau, mỗi người đều rút ra nhiều kinh nghiệm , nhất là Ninh Khuyết thông qua nàng biểu diễn hắn càng nắm được nhiều hơn tri thức cơ sở về phù đạo, thậm chí thoáng cảm thấy bản thân hắn sắp có đột phá , khiến trong lòng hắn ko khỏi mừng rỡ.
Tâm tình Mạc Sơn Sơn thời gian này cũng không tệ , đúng như nàng nói , nàng thích xem Ninh Khuyết viết chữ. Mỗi lúc dừng chân nghỉ ngơi trên đường, liền có thể thấy Ninh Khuyết khi thì cầm ngọn bút hí hoáy trên giấy khi thì dùng tạm một nhánh cây ngoáy vào trong bùn rồi cặm cụi trên mặt tuyết mà viết, nhờ đó chuyến hành trình dài trở nên vui hơn, đồng tuyết phảng phất như hồ mực.
Nét bút dứt nốt một đường cuối cùng, Ninh Khuyết dừng lại ngắm nghía mấy chữ mà hắn vừa viết, hài lòng gật đầu một cái. Dưới áp lực của Mạc Sơn Sơn, không những tu hành cảnh giới của hắn tăng lên, mà cả thư pháp cũng tiến thêm không ít .
Mạc Sơn Sơn kéo nhẹ cái khăn choàng nàng đang đeo đến bả vai, hơi nghiêng người , cúi xuống nghiêm túc nhìn mấy chữ hắn viết, nàng vươn tay phải ra, ngón trỏ vô thức trên không trung chậm chạp ngoáy ngoáy , tựa hồ như viết lại từng nét chữ .
Ninh Khuyết biết mắt thiếu nữ ko tốt, mấy hành động đó như đã thành thói quen của nàng mỗi lúc chuyên chú nhìn chữ cùng suy nghĩ. Phía dưới chợt bốc lên một đạo gió tuyết, thổi mất cái khăn choàng trên vai nàng làm tung bay mấy sợi tóc đen, khiến mặt nàng hơi hồng lên vì lạnh, nhìn vô cùng thích mắt.
Tuyết bay phía sau, đại hắc mã ngẩng cao cái đầu của nó, nhàm chán gõ nhè nhẹ móng trước , cũng không biết hàng ngày nó ăn cái gì mà hỏa khí mạnh như thế , dường như căn bản không quan tâm đến cái lạnh xung quanh.
Bên cạnh đại hắc mã là một thất ngựa cái tảo hồng mã, mặc dù đã phủ lên người vải che giữ ấm, vó cũng được đeo túi lót, lại vẫn có vẻ ko chịu nổi cái lạnh, không ngừng hướng đại hắc mã tới gần bên cạnh, tiểu tâm dực dực nhẹ nhàng cọ vào người nó, tựa hồ muốn sưởi ấm, lại không dám làm quá sợ khiến nó bực mình.
Đại hắc mã nhẹ nhàng hí lên một tiếng , có vẻ hơi khó chịu, nhưng không có dịch cái xác to đùng của nó ra xa , mà là đĩnh ngang dương dương đứng thẳng trước gió tuyết, thay tảo hồng mã ngăn trở phía bên phải thổi tới đích tuyết phong .
Ngón tay Mạc Sơn Sơn trên không trung hoa hoa vài cái rồi chậm rãi dừng lại , có vẻ như đã xem xong, nhưng nàng không có vì vậy ngẩng đầu lên mà là tiếp tục nghiêm túc nhìn trên mặt tuyết đích chữ , tựa hồ muốn đem những chữ kia toàn bộ nhớ kỹ trong lòng :
Ninh Khuyết đưa tay kéo xuống cái khăn đen hắn đang đeo trên mặt, nghiêm túc thỉnh giáo hỏi :
ngày hôm qua có nói về chuyện đột phá bình cảnh, ngươi nói tình huống mỗi người đều không giống hau, càng ở cảnh giới cao càng khó khăn , nhưng ta chẳng qua là từ Bất hoặc vào Động huyền , không phải là đột phá ở mấy cảnh giới cao trên kia , tại sao từ Đông Thắng trại đến chỗ này địa qua thời gian dài như vậy còn không up đc level ?
Mạc Sơn Sơn ngồi thẳng lên , nhìn hắn lẳng lặng nói :
ngươi mới bắt đầu sơ ngộ tính ra mới chỉ từ mùa xuân, đến bây h vẫn chưa hết một năm, ngươi đã ngấp nghé nhìn đc động huyền cảnh đích bình chướng , nếu như người ko nói láo , như vậy chỉ có thể chứng minh ngươi là thiên tài tu giả, điều này cũng chứng minh Phu tử tại sao phải chọn ngươi làm đồ đệ .
Ninh Khuyết hỏi :
ý của ngươi nói , ta so với người khác đã coi là rất imba ?
Mạc Sơn Sơn lông mi khẽ run , hỏi :
ngươi nói người khác đến tột cùng là người nào ?
Ninh Khuyết trầm mặc một lát sau , nói :
Long Khánh hoàng tử .
Mạc Sơn Sơn nhìn hắn nghiêm túc nói :
ngươi không phải nói ngươi không muốn đem hắn làm đối thủ cả đời như vậy cẩu huyết đích nói ?
Ninh Khuyết cười xuề xòa , nói :
thế gian tất cả xưng Long Khánh hoàng tử chỉ thiếu chút nữa vào tri mệnh , nếu như hắn thật vào tri mệnh , ta coi như muốn cẩu huyết cũng cẩu huyết không được , hơn nữa ……
hắn ngừng vẻ cười cợt, bình tĩnh nói :
thần điện sẽ tôn kính thư viện , nhưng không có nghĩa là sợ hãi thư viện nhất là Long Khánh hoàng tử nhân vật như thế ……
hắn nhất định sẽ tìm cơ hội tự tay đánh bại thậm chí giết chết ta , lấy việc đó để hoàn thiện hắn đạo tâm .
nếu như hắn vào tri mệnh , thật có thể đem ta đánh như đánh chó .
Mạc Sơn Sơn lẳng lặng nhìn hắn , phảng phất nhìn từng hạt tuyết tung bay trong cơn gió bên ngoài, phỏng đoán trong lòng hắn đến tột cùng đang suy nghĩ gì, sau một thời gian rất lâu trầm mặc, nhẹ giọng nói :
ngươi nghĩ chiến thắng hắn ?
kiêu ngạo cùng tự tin phải dựa vào thực lực , ta không phải là Nhị sư huynh .
Ninh Khuyết nói :
cho nên ta cũng không hy vọng xa vời bây giờ là có thể chiến thắng hắn , nhưng ta muốn , nếu như có có thể trì hoãn hắn tiến vào tri mệnh cảnh giới đích cước bộ , có lẽ có một ngày ta có thể đuổi theo hắn .
ta nghĩ ngươi hãy còn một khoảng thời gian , mặc dù khoảng thời gian này có lẽ sẽ ko đủ.
Mạc Sơn Sơn nhìn hắn, trên khuôn mặt mà ngày thường luôn mang dáng vẻ lạnh lùng, bỗng xuất hiện một nét vui vẻ rất hiếm thấy, nét vui vẻ mặc dù trông vô cùng mới lạ này, lại khắc đầy vui mừng ấm áp cùng ý vị khích lệ.
Tu hành có năm cảnh , cảnh giới cuối cùng khó khăn nhất , muốn biết ngày nào có thể đột phá là chuyện vô cùng khó khăn , mặc dù ta bây giờ có thể viết ra nửa đạo thần phù , đây chẳng qua là may mắn lấy được đại cơ duyên , ta thủy chung vẫn chưa thấy được ngưỡng cửa tri mệnh cảnh giới ở nơi nào .
Mạc Sơn Sơn nhìn hắn tiếp tục nói :
Long Khánh hoàng tử mặc dù được công nhận có khả năng là người thứ nhất tiến vào tri mệnh cảnh giới trong những tu giả thế hệ trẻ, nhưng ta nghĩ hắn bất quá là thấy được lằn ranh để đột phá bình cảnh kia, còn thực tế để đi hết khoảng cách giữa trình độ hiện tại của hắn tới giới hạn đột phá kia vẫn phải mất một đoạn thời gian , trước đó vài ngày ta đang suy nghĩ , thần điện để cho chúng ta tiến vào cánh đồng hoang vu cũng có tính đến phương diện này.
Ninh Khuyết chợt nghĩ đến một chuyện , cau mày không hiểu hỏi :
ngươi cũng từng nói qua , Long Khánh không bằng đạo si , nếu như Long Khánh cũng đã thấy tri mệnh cảnh giới bình cảnh , đạo kia si thì sao ?
có thể nàng đã thò được qua một chân ? có thể nàng chẳng qua cũng mới chỉ thấy được giới hạn đột phá đó .
Mạc Sơn Sơn nói :
đạo si dù rất mạnh, nhưng điều này cũng không thể dùng để xác định tu hành cảnh giới của nàng, mà là ở nàng đối với đạo thuật nắm giữ tinh diệu, cứ nghe thần điện chưởng giáo đã từng khen nàng vạn pháp tinh thông , ngươi có thể muốn gặp ……
……:
Ninh Khuyết nghe vạn pháp tinh thông bốn chữ , không khỏi chấn động , đang muốn hỏi cụ thể hơn một chút , đột nhiên nhăn mày , cánh tay lần đến nắm đại hắc tán đeo sau lưng .
Trong tiếng gió tuyết rít ào ào bên ngoài xen lẫn vang lên âm thanh tên bay vun vút rất nhỏ .
Mạc Sơn Sơn tuy không giống Ninh Khuyết như vậy đối với âm thanh cực mẫn cảm, nhưng thân là động huyền thượng cảnh tu giả, cũng rất nhanh phát hiện mũi tên bay đến, ngón tay lộ ở bên ngoài tay áo hơi động, trong tay đã xuất hiện một đạo bùa .
Ninh Khuyết đưa tay ngăn lại, bởi vì hắn nghe ra mũi tên phương hướng , cũng không bay về bên mình.
một mũi tên cắm thật sâu vào sườn núi phủ đày tuyết.
Nấp trong sườn núi bám đầy tuyết là một con tuyết thỏ chân sau đã bị liệt vì dính tên, liều mạng nhúc nhích nhảy lên , lao ra khỏi hang.
tuyết thỏ ngã lên mặt tuyết , giãy giãy thêm vài cái rồi mới chết, làm xóa tung đi mấy hàng chữ Ninh Khuyết vừa viết trên mặt tuyết kia.
tiếng bước chân nặng nề vang lên ở phía trêm sườn núi, Ninh Khuyết dùng ánh mắt ý bảo Mạc Sơn Sơn chuyện này giao cho tự mình xử lý, tay hắn buông cán dù đang nắm, hướng chuôi đao nắm lấy.
một người mặc quần áo da thú, nhảy xuống từ trên vách núi , cố gắng tìm con tuyết thỏ dính tên bỗng nhiên thấy được hai con tuấn mã , sau đó thấy được Ninh Khuyết cùng Mạc Sơn Sơn , không khỏi cả kinh , vội giương cung lắp tên nhắm ngay về phía hai người.
Ninh Khuyết khẽ cau mày , nhìn cây cung ngắn người nọ hai tay đang giương , chú ý tới chất liệu cung có chút đặc thù , trên thân cung căng sợi dây hơi nhanh chóng tễ , tựa hồ không phải làm bằng gân thú, kế tiếp hắn mới chú ý tới , có mấy lọn tóc dài từ bên má người nọ dọc theo nơi cổ nhẹ nhàng xòa xuống , nhìn kỹ mặt mũi người đó, hóa ra là một phụ nữ hơn ba mươi tuổi.
hắn nắm chuôi đao , bình tĩnh nhìn người phụ nữ kia nói :
chúng ta không có ác ý .
Mạc Sơn Sơn nhìn hắn một cái , không hiểu hắn phải làm những gì mặc dù nàng đã có thể xác nhận người phụ nữ này chỉ là một người bình thường nhưng ở một nơi gần hoang nhân bộ lạc như nơi này, càng cần cẩn thận thêm một chút mới phải chứ?
người phụ nữ kia nghe mấy lời Ninh Khuyết nói, vẻ mặt có vẻ có chút kinh ngạc , chân vội đạp vào tuyết lui về phía sau hai bước , cùng Ninh Khuyết kéo ra một khoảng cách mới có vẻ hơi yên tâm chút , hỏi :
người Trung nguyên ?
Khẩu âm của nàng có chút lạ , đầu lưỡi rất ít chuyển động , khoảng cách phát âm giữa các từ vô cùng đều nhau, từ đó có vẻ bình trực cường ngạnh , tuy chỉ trệu trạo đc ba tiếng đó, cũng vẫn có thể nghe hiểu được.
Ninh Khuyết nhìn người phụ nữ , nghiêm túc hỏi :
hoang nhân ?
phụ nhân không trả lời câu hỏi đó , cảnh giác liếc nhìn hai người , hai tay đang nắm đoản cung kéo chặc hơn , phát ra kéo giãn căng cứng, tựa hồ mũi tên cũng tùy thời có thể bắn ra, đồng thời tiếp tục hỏi lại :
người Trung nguyên ?
Mạc Sơn Sơn không am hiểu nói láo , tình huống như thế cũng không cần nói láo , mặt vô biểu tình hồi đáp :
ta là người Đại Hà Quốc.
người phụ nữ kia lắc đầu một cái , nói :
chưa nghe nói qua bao h ……
Mạc Sơn Sơn chỉ vào Ninh Khuyết nói :
hắn là Đường nhân , ta nghĩ ngươi cũng nghe nói qua .
Ninh Khuyết thầm nghĩ rắc rối rồi , ngàn năm trước chính là đại Đường đế quốc đem hoang nhân chạy tới bắc hàn vực tận cùng, giữa song phương có thể nói là thù sâu như biển , này hoang nhân phụ nữ biết mình là Đường nhân , làm sao có thể ko nổi giận ?
tay phải đang nắm chuôi đao của hắn hơi căng thẳng , chuẩn bị giành ở phụ nhân động thủ trước chém lật đối phương :
vậy mà ngoài ý liệu là , người phụ nữ kia nghe được Đường nhân hai chữ đó , chẳng qua là hơi ngẩn ra , cũng không có phản ứng gì kịch liệt , ngược lại tâm tình trở nên ổn định xuống, nói :
Đường nhân ta nghe nói qua :
Ninh Khuyết cau mày hỏi :
nghe nói qua ?
ừ.
phụ nhân dùng khẩu âm vô cùng đặc biệt của nàng nói :
trong bộ lạc ất cả mọi người biết , rất nhiều năm trước cũng là bởi vì tổ tiên đánh không lại các ngươi , chúng ta mới phải đi .
Ninh Khuyết càng cảm thấy không hiểu , hỏi :
vậy ngươi biết ta là Đường nhân , tại sao không tức giận ?
phụ nhân thu hồi mủi tên , mặt vô biểu tình nói :
đánh không lại sẽ phải nhận thua , này có gì phải tức giận ?
Ninh Khuyết gãi gãi đầu , nói :
đúng thật …… nói như vậy cũng có đạo lý .
Đây là Ninh Khuyết cùng Mạc Sơn Sơn lần đầu tiên nhìn thấy hoang nhân , thông qua ngắn ngủi tiếp xúc cùng đối thoại , hai người phát hiện hoang nhân cũng không phải giống như trong tin đồn những thứ kia quái vật ba đầu sáu tay, mà cũng giống như người bình thường, cũng có thể nói chuyện tán phét với nhau , cũng mặc y phục, cũng cần đi săn thú, ngày ngày vì cuộc sống bôn ba , bình thường như không thể bình thường thêm nữa:
Người phụ nữ hoang nhân kia không để ý tới nữa hai người bọn họ nữa, rút ra mũi tên từ trên người tuyết thỏ, tỉ mỉ quan sát hư hỏng trên thân tên, sau đó nắm lên một vốc tuyết, đem trên máu dính trên người thỏ lau khô sạch, rồi ném vào trong một cái túi đeo ở sau lưng.
Mạc Sơn Sơn lẳng lặng nhìn nàng , chợt mở miệng hỏi :
các ngươi tại sao muốn tiến xuống phía nam ?
lúc này đến phiên Ninh Khuyết nhìn nàng một cái .
hắn đi đến cái xứ hoang vu bị hoang nhân chiếm cứ này mục tiêu rất rõ ràng , không phải là vì thần điện , cũng không phải là vì cái gì hòa bình cho các nước Trung Nguyên, hắn phải đi tìm thiên thư , dĩ nhiên không muốn giao thiệp cùng với những hoang nhân không dễ chọc này.
Hoang nhân phụ nữ nhìn nàng một cái , nói :
tại sao không thể xuống ?
Mạc Sơn Sơn nói :
đây là chỗ của người khác .
phụ nhân nói :
rất nhiều năm trước nơi này chính là quê hương của chúng ta , chỉ là chúng ta sau khi rời đi , mới bị những kẻ đáng chết kia chiếm , chúng ta tại sao không thể trở về ?
Mạc Sơn Sơn nhìn nàng rất nghiêm túc địa thỉnh giáo đạo :
nhưng thảo nguyên nhân ở nơi này đã sinh sống nhiều năm như vậy , đã qua bao đời , bây giờ các ngươi đem thổ địa bọn họ chiếm, bọn họ làm thế nào mà sống ?
Ninh Khuyết nhìn nàng , nghĩ thầm mặc dù ngươi là tu đạo thiên tài thư si , nhưng tại sao có thể hỏi ra vấn đề ngu ngốc như vậy ?
hoang nhân phụ nữ nhìn Mạc Sơn Sơn với vẻ mặt giống như nhìn một đứa ngốc, nói :
không đoạt lại , chúng ta sống thế nào đi xuống ?
Ninh Khuyết nhịn không đc phọt ra một tiếng cười .
Mạc Sơn Sơn mặt lạnh tanh liếc hắn một cái , sau đó dắt tảo hồng mã , đi theo cái đó hoang nhân phụ nữ lướt qua tuyết xu lằn ranh , hướng sườn núi phía dưới đi tới .
Ninh Khuyết ngẩn người , vội đuổi theo sát .
đại hắc mã sửng sốt nửa ngày , phát hiện không người nào thèm để ý đến mình , cư nhiên tất cả đều chạy , đành buồn bực cất vó làm bắn tung bông tuyết từ mặt đất , chở theo hành lý nặng nề, bám sát theo sau.
Sau một hồi nói chuyện vừa rồi, Ninh Khuyết cảm thấy hoang nhân quả thật rất thú vị , hơn nữa tính tình so với Đường nhân thì dễ gần hơn rất nhiều, nhưng hắn như cũ không chuẩn bị cùng hoang nhân tiếp xúc , không ngờ tới Mạc Sơn Sơn lại có ý nghĩ khác.
Mạc Sơn Sơn nhìn người hoang nhân phụ nữ đeo cung đang đi trước mặt, thấp giọng nói với hắn :
đầu mùa xuân sang năm muốn cùng hoang nhân tác chiến , dĩ nhiên phải hiểu tình huống thật của một cái hoang nhân bộ tộc , thần điện để cho chúng ta tới điều tra địch tình , này hoang nhân phụ nữ đối với chúng ta vừa không có hoài nghi , chẳng phải là cơ hội tốt nhất ?
Ninh Khuyết lắc đầu một cái , nghĩ thầm Thần điện muốn cùng hoang nhân đánh nhau , liên quan gì tới minh ? Nếu Mạc Sơn Sơn kiên trì muốn đem lần vô tình gặp gỡ này thành một lần đi thực tế , hắn cũng không có phản đối .
Từ nơi hai người dừng chân đi về hướng đông thêm một đoạn không xa, liền thấy một cái lều đơn độc ,mặt ngoài lều phủ một loại chất liệu gần như bùn đen, nhìn bộ dáng cũng có thể giúp chống chịu gió lạnh , chẳng qua rõ ràng là khoảng cách từ nơi này đến chỗ dựng trại của hoang nhân bộ tộc còn rất xa, không biết vị hoang nhân phụ nữ kia tại sao phải ở sống chỗ này? :
hoang nhân phụ nữ cũng không có đem bọn họ làm khách , nhưng cũng không có đối với bọn họ toát ra địch ý rõ ràng, mặc cho bọn họ đi theo vào lều , ném quá thải một khối lớn thịt khô một cách không nhiệt tình, lại rót cho bọn hắn hai chén nước nóng .
Trong thịt khô không có quá nhiều muối , mặc dù nhai rất nhạt nhẽo, nhưng nếu như lẫn vào nước miếng đã lâu , là sẽ tản ra một mùi thơm thô lệ nguyên thủy , Ninh Khuyết kể từ lúc rời đi vị thành, liền có rất ít cơ hội tiếp xúc thứ đồ loại này, không khỏi nếm được một chút bồi hồi, vì vậy căn bản không ngồi tiếp chuyện được.
Mạc Sơn Sơn hướng hoang nhân phụ nữ kia bày tỏ lòng cám ơn, xé hai thớ thịt bỏ vào mồm chậm rãi nhai , nhìn vẻ mặt của nàng cũng chịu không đoán đc cảm thấy là khó ăn hay là ăn ngon .
hoang nhân phụ nữ cúi đầu xử lý một khối da thú , cũng không có để ý tới bọn họ .
bên trong lều dù không phải là không có tiếng động , cũng tự dưng trở nên trầm mặc .
Ninh Khuyết cảm thấy không khí quái dị , không nhịn được ngẩng đầu nhìn Mạc Sơn Sơn một cái, nghĩ thầm ngươi không phải nổi hứng làm mật vụ nói muốn dò địch tình, tra xét tình huống thật của hoang nhân bộ lạc, chẳng lẽ khi câm cũng có thể tra được vấn đề ?
Huyền Huyễn Võng Du Bạo Cường Lão Ba
truyện hài hước trang bức nhập hố không thì miễn vào
[ Sự Kiện Tháng 3 ] Nữ Thần Tuyệt Sắc Mùa 2