Chương 4: Kiếm Khách Không Biết Dùng Kiếm
-
Tuyệt Kiếm
- thutu
- 2285 chữ
- 2019-08-25 03:33:55
Lý Lãng trút từng vò rượu ra bát, chàng uống từ từ từng ngụm lớn, bộ dáng của chàng giống như cả cuộc đời này chàng chỉ có mỗi công việc uống rượu vậy. Nếu có ai đó đi ngang mà chỉ nhìn vào chàng hẳn sẽ cho rằng chàng đã ngồi đây rất lâu rồi, từ thủa hồng hoang nào đó.Không, phải là từ thủa mà ai đó đã phát minh ra công thức mà chàng cho rằng nó có ý nghĩa nhất trong xuyên suốt hàng dài thế kỷ, đó là rượu.
Nhưng có phải là vậy chăng, trên tay chàng vẫn là vò Kim Bôi vẫn chưa có cạn, bên cạnh lăn lóc cũng chỉ có một vò rượu đã trống không nữa mà thôi. Hôm nay chàng còn chưa có uống nhiều lắm, hay là hôm nào cũng vậy.
Có nhiều việc trên đời này cho dù rất nhiều người đều thấy, đều nghĩ vậy mà cũng chưa hẳn đã là sự thật. Mà người thanh niên kia có thật lên mái nhà chỉ để uống rượu ngắm trăng, cái đó chỉ có chàng mới rõ.
Nhưng trăng hôm nay tròn thật, mà cũng sáng thật, ánh sáng của trăng không giống ánh sáng của những ngọn đèn người ta thắp buổi tối, hay ít nhất ánh sáng của nó không tắt đi khi những ánh đèn trong thành đã tắt.
Đôi khi người ta đi ngắm trăng chỉ để xem những ánh đèn hoa đăng rực rỡ, có mấy ai thật muốn xem ánh trăng vào ngày này .
Bởi lẽ ánh trăng không rực rỡ, không có nhiều hơn một loại màu sắc, hay đơn giản hơn, ánh trăng chỉ có một màu, ngàn vạn năm trước vẫn vậy, bây giờ vẫn vậy, thậm chí ngàn vạn năm sau vẫn vậy.
Hôm nay là mười sáu, nhưng trăng vẫn sáng không kém hôm trước, thậm chí còn sáng hơn đôi chút.
Một ánh sáng màu bàng bạc.
Màu bàng bạc soi tỏ khuôn mặt hào sảng đang uống tường ngụm rượu.
Mùa bàng bạc lấp lánh trong từng con sóng nước trong một cái hồ bên dưới.
Màu bàng bạc cũng soi sáng khắp các ngóc ngách tăm tối nhất, những hành động diễn ra trong tăm tối.
Vì thế có một vài loại người không thích ánh trăng.
Loại người thích hành động trong màn đêm.
Mà khu cạnh cái hồ như ở đây thì ít nhà lắm, thế lên trăng lại càng sáng, những người thuộc loại đó những ngày trăng sáng như hôm nay sẽ không ra đường.
Rất lâu, cho tới nửa đêm,cho tới khi chuyển giao giữa ngày cũ và ngày mới, giữa nơi mà mọi thứ vẫn được chiếu sáng bằng thứ ánh sáng bàng bạc tưởng chừng không có người ấy, xuất hiện ba người.
Ba người từ hướng đường lớn mà tới, đứng trao đổi gì đó mà chỉ có họ mới nghe thấy ròi chia làm ba hướng cửa thành mà đi, giống như lúc xuất hiện họ đi rất vội vàng.
Ba người rất nhanh biến mất, mà người trên nóc nhà cũng đã biến mất rồi.
Lòng đường rộng quá, khu phố rộng quá, thành Thăng Long này rộng quá, ở giữa nơi rộng lớn này một cái bóng kéo dài từ giữa lòng đường đến một bên đường rồi lại tiếp tục kéo dài lên lưng chừng tường nhà ở đấy, cái bõng đều đều bước đi, không vội vàng không chậm trễ.
Lý lãng bước đi, trên vai chàng vẫn là một thanh kiếm, tay chàng không còn rượu nữa, chàng treo nó ở phía lưng kiếm.
Chàng thở dài một tiếng, miệng lẩm bẩm.
- Lại là một đêm thật náo nhiệt.
Chàng đi qua vài con phố rồi đến quán rượu lúc chiều hôm trước, tại cửa chàng ngẩng lên nhìn mặt trăng tròn kia lần nữa, tâm tình có chút xao động.
Mặt trăng cao cao tại thượng, sáng tỏ lòng người, nhưng nó ở trên đó có cảm thấy cô đơn, thành Thăng Long này rộng, nhưng bầu trời kia rộng hơn không biết bao nhiêu, không lẽ để có thể có được sự sùng bái của mọi người thì phải chịu sự cô độc đến như vậy sao.
Cô độc từ ngàn xưa, bây giờ cho tới sau này vẫn vậy.
Rồi chàng bước vào quán rượu.
Sáng sớm, sớm lắm, khi mà trời còn chưa sáng hẳn, gà cũng chưa cất tiếng gáy, khi ánh sáng vẫn còn mập mờ, nhưng cũng đủ để cho người ta rõ ràng mà nhìn rõ được nhau, trên các con phố đã có lác đác một số người thức dậy.
Họ thu thập nốt những đồ thừa bỏ đi khi bán hàng hôm trước, những xác đèn cầy hỏng từ ngày rằm bây giờ mới bị vứt lung tung trước cửa hàng của họ.
Người của Đỗ gia cũng vậy, đám tì nữ nha hoàn cũng giậy thật sớm để don dẹp buổi sáng, và tiến hành trang trí khắp phủ, một vài căn phòng trống cũng được dọn dẹp lại.
Thường thì trong đỗ phủ, các phòng dùng cho khách trở lên thường đốt đèn và dầu thơm vậy lên không khí nơi này lúc nào cũng tỏa ra mùi thơm thoảng thoảng rất dễ chịu, lên ngày nào đám người hầu cũng phải đi mua bổ sung, đặc biệt là khi có khách.
Đỗ phủ ngày hôm nay có khách, mà khách không chỉ có một người.
Mọi việc dọn dẹp và chuẩn bị xong xuôi, ánh nắng cũng chỉ mới rạng rỡ, Đỗ phủ lúc này trông thật diễm lệ. Những căn phòng nơi đây thật lớn, đều được đám người ỏ chăm sóc kỹ càng, lúc nào trông cũng mới, cũng sạch sẽ và diễm lệ như thế. Xung quanh là những núi non bộ, hoa cỏ và thú nuôi cũng là vật hiếm trên đời, khách vào đều là mở rộng thưởng thức.
Lý Lãng chàng lúc này cũng mới dậy, chàng không có đi ngay một lượt tới Đỗ phủ, chàng lân la ra vài con phố gần đấy.
Buổi sáng, các con phố náo nhiệt hơn hẳn, người mua người bán ồn ảo mặc cả. Nơi này có đủ các hạng người, tất cả đều có vẻ bận rộn nhưng nhìn chung cuộc sống có phần sung túc.
Lý Lãng lẫn trong đám người, chàng tiến vào một quán ăn buổi sáng. Chàng có thói quen ăn sáng, rất đều đặn và không bỏ bữa mấy khi, nhưng kỳ lạ là không thấy chàng uống rượu, dù trên người vẫn có một hồ lôi Kim Bôi.
- Có rượu mang trên người, sao anh bạn lại không dùng
Giữa dòng người trên phố, một ông lão tuổi gần bảy mươi, tách ra khỏi dòng người tiến về nơi quán rượu mà Lý Lãng đang ngồi.
Ông lão mặc một chiếc áo giao lĩnh màu trắng, đúng hơn là do chiếc áo đã cũ lên đổi thành màu xám. Ông lão bước đi nhẹ nhàng từng bước, cho dù không phải nơi đông người cũng khó nghe ra được bước chân của lão. Lão mới ra khỏi nhà trọ thì đã thấy một thanh niên cao lớn đang gắp từng miếng mì từ từ mà ăn, trên eo người này còn có một bầu rượu, lão ngửi được mùi của loại rượu Kim Bôi được cất lâu năm.
- Ta ngồi cùng được chứ ?
Ông lão lấy một cái ghế rồi lại bàn của Lý Lãng mà hỏi
Lý Lãng không dừng việc ăn lai, chàng gắp một gáp, ăn một miếng, gọn gàng.
Chàng không chả lời, bởi đó không phải là câu hỏi, ông lão chỉ làm cho có lệ.
Ông lão chần chừ một lát rồi hỏi.
- Rượu trong vò là Kim Bôi ngâm lâu năm.
Lý lãng uống một miếng nước đáp.
- Đúng.
Ông lão lần này mang theo ý mong chờ một điều gì đó hỏi.
- Rượu ngon như vậy ngươi chỉ để trong hồ lô thôi sao?
Lý lãng gắp miếng cuối cuồng, uống miếng nước dùng cuối cung, chàng mỉm cười không đáp lại mà nhìn ông lão hỏi.
- Không biết ông bác có chủ ý gì đối với hồ lô rượu của ta ?
Ông lão chẳng có chút thẹn thùng mà cười.
- Không có ý gì, ngươi xem ta thì có ý gì được chứ.
Lý lãng thản nhiên.
- À.
Rồi chàng tiếp.
- Vậy thì không làm phiền ông bác ăn sáng.
Nói xong chàng có động tác muốn đứng giậy rời khỏi bàn.
Ông lão khẩn trương hản lên.
- Ấy, ấy, ngươi định đi thật đấy à.
Lý lẵng ngồi lại xuống bàn, tỏ vẻ không hiểu.
- Thì ta ăn xong rồi, lên phải đi.
Ông lão lấy hết can đảm.
- Nhưng rượu của ngươi không muốn đi
Lý lãng mỉm cười không nói.
Ông lão nhận ra mình nói sai cái gì, ấp úng.
- Không, …Ý ..ta. . .là, ta muốn mời rượu ngươi.
Lần này nào quyết đoán.
- Đúng, ta muốn mời rượu ngươi.
Lý Lãng cười càng tươi hơn, nhưng chàng cười không thành tiếng.
Chàng phân phó chủ quán mang thêm một cái bát lớn và ít đồ ăn.
- Thanh niên biết điều hiện nay còn lại không nhiều, ông lão lẩm bẩm.
Lão uống một lúc hết hai bát, trông không có vẻ gì là say, Lý Lãng thì vẫn ngồi đấy hầu chuyện, chàng không uống.
Ông lão hỏi.
- Ngươi không uống rượu sao.
Lý Lãng đáp.
- Ta đương nhiên là có uống.
Ông lão hỏi.
- Nhưng từ lúc vào ta không thấy ngươi uống
Chàng cười cười.
- Ta không có thới quen uống rượu buổi sáng
Ông lão lại uống thêm một bát.
- Ngươi là một kiếm khách.
Lý lãng gật đầu.
- Coi như cũng là kiếm khách.
Ông lão nghi hoặc.
- Coi như?
Lý lãng cười.
- Coi như.
Chàng nói tiếp.
- Ta luôn luôn mang theo kiếm lên cũng coi như là một kiếm khách đi
Ông lão trầm ngâm một lúc, lại rót rượu ra bát, nhưng chưa có uống ngay.
- Vậy ngươi có biết dùng không.
Lý lãng không có trả lời.
Một lúc, ông lão lại nói.
- Thanh kiếm của ngươi là một thanh kiếm tốt.
Lý lãng đáp.
- Vô cùng tốt.
Rồi chàng tiếp.
- Ông bác nhận ra thanh kiếm này ?
Ông lão uống bát rượu, bộ dáng thỏa mãn.
- Cố nhân của ta có một thanh kiếm như vậy.
Lý lãng ngạc nhiên.
- Cố nhân.
Ông lão gật đầu.
- Là một người cũ, cũng lâu rồi.
Lý lãng lại hỏi.
- Người đó hẳn là một kiếm khách
Ông lão trả lời.
- Người đó không phải kiếm khách.
Lại tiếp.
- Người đó là một lãng tử.
Lý lãng thản nhiên.
- À.
Rồi hai người im lặng, ông lão lại rót rượu, Lý lãng lại lần nữa chuẩn bị rời đi.
- Ngươi không hỏi người đó là ai sao.
Ông lão hỏi, rồi lại tự trả lời.
- Người đó tên Hoa Hải Đường.
Lý Lãng vẫn thản nhiên.
- À.
Lần này chàng đứng giậy rồi cũng không có ngồi lại. Ông lão lúc này có vẻ vẫn chưa uống đến thỏa mãn.
- Ngươi và Hoa Hải Đường có quan hệ gì
Lý lãng không có đình chỉ bước đi, không có quay đầu lại.
- Ta không biết ai là Hoa Hải Đường.
Lý lãng không có dừng lại thì ông lão phải đứng lên.
- Vậy còn thanh kiếm của ngươi.
Lý lãng vẫn không có dừng lại.
- Là của sư phụ ta để lại.
Ông lão lúc này đã rời khỏi bàn ăn.
- Sư phụ ngươi, hán là ai.
Lý lãng quay lại nhìn ông lão cười.
- Thì là người để lại cho ta thanh kiếm.
Dứt lời chàng dùng khinh công lướt đi, ông lão cũng chạy theo, nhìn lão chạy mà không ai nghĩ đó là một ông già gần bảy mươi tuổi.
Trong thoáng chốc trên đường phố hai thân hình lướt qua rất nhanh, hướng về phía ngoại thành đi tới.
Rất nhanh hai người đã ở ngoại thành, nơi một khu đất trống.
- Tại sao lão bá đi theo ta, Lý Lãng hỏi.
Ông lão đáp.
- Ngươi vẫn chưa nói cho lão biết sư phụ ngươi là ai.
Lý lãng cười cười.
- Ta đã nói cho lão bá biết rồi, chỉ là lão bá không chấp nhận câu trả lời thôi.
Ông lão kinh ngạc.
- Ngươi biết ta chấp nhận câu trả lời nào sao.
Lý Lãng thản nhiên.
- À, biết.
Chàng tiếp.
- Lão bá sẽ không chấp nhận câu trả lời nào.
Ông lão nghi hoặc
- Ngươi nghĩ ngươi thật thông minh.
Lý lãng gật đầu.
- Quả thật ta là người thông minh
Ông lão bật cười.
- Ngươi nói ngươi thông minh, vậy ngươi nhận ra lão phu.
Lý lãng gật đầu.
- Không biết, quả thật ta không biết tên của lão bá, bất quá nhận ra lão bá là người trên Hoàng Thành ngày hôm trước, Kiếm Si. Nhưng ta không thấy thanh kiếm của lão bá.
Lão bá âm trầm, quả thật lão là kiếm si, quả thật là người chiều hôm trước đứng trên tường thành cùng người giao đấu. Quả thật người trẻ tuổi kia biết lão là ai.
- Kiếm đã mất rồi
Lý lãng gật gù.
- Mất rồi thì phải tìm kiếm khác.
Lão giả gật đầu.
- Một thanh kiếm tốt hơn thanh kiếm cũ.
Lý lãng cho là đúng.
- À
Chàng buông thanh kiếm xuống khỏi vai.
- Thanh kiếm này quả thât rất tốt
Lão già gật đầu.
- Nhưng chủ nhân của nó lại không phải là người biết dùng kiếm
Lý lãng thở dài một hơi nhìn ông lão, chính xác thì là nhìn Kiếm Si.
- Quả là vậy, ta sẽ tặng thanh kiếm này cho người biết dùng kiếm.
Lão già có chút ngạc nhiên.
- Thật ?
Lý lãng gật đầu.
- Thật, bất quá. . .
Kiếm Si chờ đợi
Lý lãng lại tiếp.
- Bất quá, nếu người đó cũng không biết dùng kiếm, ta đành phải giữ lại bên người hơn nữa con muốn người đó trả lời ta vài vấn đề.
Kiếm Si gật đầu.
- Cái đó đương nhiên.