Chương 8
-
Vạn Dặm Tìm Chồng
- Minh Nguyệt Thính Phong
- 7309 chữ
- 2020-02-01 11:00:12
Dịch: Lam Nguyệt
Nguồn: NXB Phụ Nữ
Hôm nay xong việc, Nhiễm Phi Trạch đưa Tô Tiểu Bồi ra phố, nói muốn để cô nhìn ngắm phố phường thỏa thê. Chàng đưa cô đến một tiệm chuyên bán đồ dùng cá nhân, trong tiệm bàn chải, kem đánh răng, đồ dùng tắm rửa... cái gì cũng có. Đương nhiên tên gọi đều không giống với thứ Tô Tiểu Bồi biết, nhưng cô nhìn thôi đã vô cùng vui vẻ, đây chính là mục tiêu sống của cô sau khi đến thế giới này!
Mục tiêu sống đã trở nên nhỏ bé thấp kém như vậy, thiết nghĩ, thật sự khiến người ra phải đau lòng rơi lệ.
Tô Tiểu Bồi vừa cảm thán, vừa tính toán giá tiền, cái này cần hai trăm tiền, cái kia cần ba trăm tiền, cái này tám mươi tiền, rẻ quá, cái đó một trăm năm mươi tiền, xem ra không đến nỗi đắt, cái này lại đến tám trăm tiền, đắt gần một lượng bạc, cộng lại là hai lượng bạc rồi, đây là xa xỉ phẩm sao?
Tô Tiểu Bồi vẫn chưa có khái niệm gì đối với tiền bạc ở thế giới này, đều phải nghĩ một lúc mới hiểu được, là đắt hay rẻ cũng không biết, nhưng những đồ này cô đều cần cả, đánh răng rửa mặt tắm táp gội đầu, cô rất nhớ những đồ dùng của thời hiện đại. Cô xem một hồi lâu, có vài thứ không biết dùng để làm gì, cũng không tiện hỏi, cô quyết định ghi nhớ cửa hàng này, đợi hai lăm lượng bạc kia vào tay rồi thì đến đây tiêu xài món tiền cổ đại đầu tiên của mình.
Lững thững bước ra khỏi cửa, cô nhìn thấy Nhiễm Phi Trạch đang đứng ở trên phố đợi mình.
Nhiễm Phi Trạch chê bộ dáng của cô quê mùa, đi vào thành thấy thứ gì cũng kinh ngạc, như vậy rất mất mặt, thêm vào đó chàng biết rất rõ cô nương này chỉ có thể xem chứ không thể mua, liền ra ngoài trước, tránh bị chủ tiệm lườm nguýt. Nhưng mà, cô nương này thực sự rất được, chàng ở bên ngoài mà còn nhìn thấy chủ tiệm lườm rách cả mắt, vậy mà nàng ta không thèm đếm xỉa, cứ ì ra không đi, ngắm hết thứ này đến thứ khác. Nghĩ đến đây, Nhiễm Phi Trạch liền nhếch miệng cười.
Cười gì mà cười, Tô Tiểu Bồi lườm chàng một cái, đang muốn nói, khóe mắt lại nhìn thấy thứ gì đó. Cô quay đầu lại, thấy Tư Mã Uyển Như đi ra khỏi một căn nhà ở góc phố. Nàng ta không dừng lại lâu mà nhanh chóng đi ra đường, sau đó vào một tửu lâu đối diện, lát sau, nàng ta cùng mấy vị sư tỷ muội của mình đi ra ngoài, hướng về phía Tô Tiểu Bồi và Nhiễm Phi Trạch.
Hai nhóm người mau chóng đi lướt qua nhau, Tư Mã Uyển Như nhìn thấy Nhiễm Phi Trạch và Tô Tiểu Bồi thì mặt hơi biến sắc, nhưng không nói cái gì, chỉ nhanh chóng bỏ đi cùng với các sư tỷ muội.
Vì sao trông cô nương ấy có vẻ chột dạ vậy?
Nhiễm Phi Trạch không đáp, nhưng lại đưa Tô Tiểu Bồi đến căn nhà Tư Mã Uyển Như vừa đi ra, qua cánh cửa lớn, nhìn thấy hai chữ
Thường Phủ
bên cửa. Nhiễm Phi Trạch nói:
Vị hôn phu của Tư Mã đại tiểu thư họ Thường đúng không?
Đúng.
Tô Tiểu Bồi cũng nhớ ra.
Tỷ tỷ qua đời, muội muội đến nhà tỷ phu vô duyên kia bái kiến, là việc làm thất lễ, nàng ta đương nhiên chột dạ.
Như thế không được sao?
Thường là trưởng bối hai nhà qua lại, nữ nhi tất nhiên không tiện lộ diện thế này.
Nhiễm Phi Trạch xoa xoa cằm, nói tiếp:
Bên phía quan phủ, không hề nhắc đến Thường phủ. Cũng chẳng biết giữa bọn họ và Tư Mã gia ngoại trừ chuyện hôn nhân suýt chút nữa đã thành kia, còn có quan hệ gì nữa không?
Tô Tiểu Bồi đương nhiên cũng biết quan hệ giữa hai nhà. Sau khi quay lại nha môn, Nhiễm Phi Trạch tìm Tần Bổ đầu nói chuyện này, Tần Bổ đầu ghi nhớ và nói những chuyện có quan hệ với Tư Mã gia, bọn họ đều phải điều tra cẩn thận.
Sau đó chẳng còn việc gì, Tô Tiểu Bồi liền quay lại khách điếm sửa lại ghi chép của cô, suy xét tình hình vụ án.
Tối nay, Tô Tiểu Bồi thu dọn đồ đạc xong, đang định đi ngủ thì cửa phòng vang lên tiếng gõ. Cô nghĩ là Nhiễm Phi Trạch có chuyện đến tìm, mở cửa ra lại thấy người đứng bên ngoài là Tư Mã Uyển Như.
Tư Mã Uyển Như mặt lạnh tanh, trên tay lăm lăm thanh kiếm.
Tô Tiểu Bồi giật bắn người, cô định thần, vừa muốn hỏi nàng ta đến có chuyện gì, Tư Mã Uyển Như đã lên tiếng trước:
Ta đến tìm cô nương nói chút chuyện.
Cầm theo thanh kiếm đến tìm cô nói chuyện?
Tô Tiểu Bồi nhíu mày, Tư Mã Uyển Như cũng bất động, dường như đang đợi Tô Tiểu Bồi mời nàng ta vào trong.
Tô Tiểu Bồi ngẫm nghĩ mấy giây rồi nghiêng người để nàng ta đi vào.
Tư Mã Uyển Như vào trong phòng, thản nhiên ngồi xuống ghế, không hề khách khí.
Tô Tiểu Bồi tiếp tục nhíu mày, tiểu thư của gia đình giàu có mà bất lịch sự quá! Trong lòng cô cũng không thoải mái lắm, chỉ nói một câu:
Cô nương đợi chút.
Sau đó quay đầu đi ra ngoài, đến gõ cửa phòng Nhiễm Phi Trạch.
Kết quả không có người đáp.
Tô Tiểu Bồi nhớ ra, lúc ăn tối Bạch Ngọc Lang có nói buổi tối muốn đưa Nhiễm Phi Trạch đi gặp huynh đệ bổ khoái của cậu ta một chút, mọi người rất muốn làm quen với chàng. Chắc không phải ra ngoài đàn đúm đến giờ vẫn chưa về đấy chứ. Tô Tiểu Bồi xuống lầu tìm tiểu nhị của khách điếm, bảo cậu ta mang một ấm trà nóng đến phòng, lại dặn dò nếu như nhìn thấy khách nam bên cạnh phòng cô quay về thì bảo chàng đến tìm cô.
Tiểu Nhị đã nhận lời, nhưng trước chuyện nữ tử có vẻ ngoài cổ quái này muốn bảo vị khách nam đêm hôm đi tìm nàng ta, còn dám nói với người ngoài như cậu ta, thực sự thấy hơi khinh thường. Nhưng tiểu nhị không nói gì, chỉ luôn mồm nói sẽ nhắn hộ, rồi chạy đi pha trà.
Tô Tiểu Bồi quay lại phòng, Tư Mã Uyển Như vẫn đang ngồi đó, lông mày hơi nhíu lại, có vẻ rất sốt ruột.
Ta bảo tiểu nhị pha ấm trà, chúng ta vừa uống vừa nói chuyện.
Tô Tiểu Bồi giải thích, nhìn thanh kiếm nàng ta đặt trên bàn, sau đó ngồi xuống ghế.
Tư Mã Uyển Như không nói gì, chằm chằm nhìn cô hồi lâu, rồi đột nhiên lên tiếng:
Cô nương chột dạ sao?
Cô chột dạ? Tô Tiểu Bồi mím môi không đáp, cô hoàn toàn không có thiện cảm với Tư Mã Uyển Như.
Lúc này tiểu nhị đưa trà đến, giúp hai vị cô nương bày cốc rót trà, suốt quá trình đó lại hiếu kì nhìn sang Tư Mã Uyển Như mấy lần. Biểu cảm trên mặt Tư Mã Uyển Như không thay đổi, Tô Tiểu Bồi thở phào một hơi.
Tiểu nhị rót trà xong, đi ra ngoài, trước khi đi còn khép cửa lại.
Lúc này Tư Mã Uyển Như lại nói tiếp:
Cô nương không làm chuyện hổ thẹn thì hà tất phải sợ ta, ta chẳng có ý làm gì cô nương cả, ta đến tìm cô nương, nhiều cặp mắt nhìn thấy như thế, đâu cần thêm một nhân chứng là tiểu nhị kia. Cô nương yên tâm đi, ta chỉ là đến để hỏi cô nương vài câu thôi.
Tư Mã cô nương bình thường đi tìm người nói chuyện đều mang theo kiếm?
Tô Tiểu Bồi thực sự thấy yên tâm hơn nhiều, cô hỏi lại Tư Mã Uyển Như, dùng ngữ khí và tốc độ tương tự như nàng ta.
Tư Mã Uyển Như nhìn thanh kiếm bên tay nàng ta, không đáp mà lại tiếp tục hỏi:
Phán đoán của cô nương rất có sức thuyết phục, hung thủ sát hại tỷ tỷ ta không phải là tên hung phạm trong cáo thị treo thưởng, vậy theo cô nương, hung thủ là kẻ nào?
Những điều ta biết, hôm nay đã nói hết ở trong phủ rồi.
Nhưng một ngày đã qua, lẽ nào cô nương không có suy đoán chuẩn xác hơn? Hung thủ có thân phận thế nào? Vì sao giết tỷ tỷ ta? Động cơ là gì?
Tô Tiểu Bồi lắc đầu.
Tư Mã Uyển Như nghiến răng, nhìn cô chằm chằm, lại nói:
Chẳng phải cô nương có thể nhìn thấu tâm tư của người khác sao? Chẳng phải là từ hành vi của tên tội phạm liên hoàn kia có thể biết được nội tình của hắn sao? Chẳng phải chỉ hỏi chuyện liền biết tên tội phạm liên hoàn đó không giết tỷ tỷ ta sao? Vì sao đến lúc hỏi là ai giết tỷ tỷ ta, thì lại không biết chứ? Hung phạm giết tỷ tỷ ta có nội tình như thế nào, cô nương không đoán ra sao?
Nàng ta càng nói càng nhanh, cuối cùng trở nên vô cùng kích động.
Tư Mã cô nương!
Tô Tiểu Bồi gọi cắt ngang lời của nàng ta. Cô nhìn vào đôi mắt đỏ au và cơ thể căng thẳng của nàng ta, đột nhiên dịu giọng nhẹ nhàng hỏi:
Sau khi cô nương quay về, vẫn chưa nghỉ ngơi phải không?
Tư Mã Uyển Như không đáp, lạnh lùng lườm Tô Tiểu Bồi.
So với tên hung thủ không biết tung tích kia, Tư Mã cô nương muốn tin tưởng kẻ sát hại lệnh tỷ chính là tên tội phạm liên hoàn kia hơn, đúng không? Như thế, ít nhất sự tình đã được rõ ràng, không cần canh cánh trong lòng, mơ hồ không biết kẻ thù là ai, có đúng không?
Tô Tiểu Bồi chăm chú nhìn vào mặt Tư Mã Uyển Như.
Thực ra cô nương cảm thấy lời của ta có lý, nhưng cô nương không cam tâm, có phải hay không? Nếu như hung thủ là kẻ khác...
Tô Tiểu Bồi kéo dài chữ cuối cùng, rồi dừng lại.
Yên lặng một lát, cô lại hỏi:
Tư Mã cô nương, cô nương có lời gì muốn nói với ta?
Tư Mã Uyển Như nhìn sang chỗ khác, tránh ánh mắt của Tô Tiểu Bồi, một lúc sau mới hỏi:
Tô cô nương, cha ta đã tìm người kiểm tra, tỷ tỷ đúng là không trúng độc. Tỷ ấy không kêu cứu, không kháng cự, không phải là bị người ta điểm huyệt, thì chính là người quen biết, nên tỷ ấy mới không đề phòng, đúng chứ?
Tô Tiểu Bồi không đáp, hỏi lại:
Cô nương chắc nghĩ ra manh mối gì rồi?
Tỷ tỷ ta đối đãi với người trước nay không tệ, không có quan hệ xấu với ai, mọi người ai cũng thích tỷ ấy.
Nhưng cô nương bái sư học nghệ, chẳng phải đã xa nhà rất lâu sao? Có lẽ mấy năm nay lệnh tỷ đã xảy ra một số chuyện nhưng cô nương không biết.
Ta đi đã ba năm, tỷ tỷ và ta thường xuyên thư từ, chuyện gì tỷ ấy cũng nói cho ta, chưa từng gây thù chuốc oán với ai. Từ nhỏ tỷ ấy đã ngoan ngoãn vâng lời, chưa từng gây họa.
Vậy cô nương thì sao?
Tư Mã Uyển Như đột ngột ngước mắt lên nhìn Tô Tiểu Bồi.
Cô nương có gây họa không?
Tô Tiểu Bồi hỏi:
Cô nương có kết oán với ai không?
Tư Mã Uyển Như lườm cô, cả nửa ngày mới thốt ra một câu:
Lời này của cô nương có ý gì?
Tô Tiểu Bồi chú ý thấy khi nàng ta hỏi, tay đã nắm chặt kiếm. Tô Tiểu Bồi yên lặng một lát, lại hỏi nàng ta:
Cô nương bao nhiêu tuổi rồi?
Sắp tròn mười tám.
Tư Mã Uyển Như lại cụp mắt xuống.
Mười tám à, không còn nhỏ nữa nhỉ.
Tô Tiểu Bồi đang nghĩ, ở thời đại này, mười tám tuổi chưa xuất giá, có coi là lớn tuổi không?
Vậy tỷ tỷ cô nương, mười chín, hai mươi rồi?
Tô Tiểu Bồi hỏi.
Nghe nói đối tượng đính hôn của Tư Mã đại tiểu thư là thanh mai trúc mã Thường công tử, tại sao lại kéo dài đến tận bây giờ mới thành thân?
Tư Mã Uyển Như lườm Tô Tiểu Bồi.
Cô nương, chuyện hôn nhân riêng tư, cô nương thảo luận như vậy, không thấy vô lễ sao?
Ờ.
Tô Tiểu Bồi khẽ gật đầu,
Thật sự xin lỗi.
Thực ra cô thấy đêm hôm cầm kiếm đến cửa hỏi chuyện người ta mới thật sự là vô lễ.
Cô nương hiểu biết bao nhiêu về Thường công tử? Cô nương và anh ta cũng là thanh mai trúc mã nhỉ, theo như cô nương thấy, anh ta và tỷ tỷ của mình có hòa thuận không?
Tô Tiểu Bồi còn chưa hỏi xong, Tư Mã Uyển Như đã bật dậy, quát:
Cô nương! Tỷ tỷ ta xương cốt còn chưa lạnh, cô nương sao lại có thể hỏi những lời thế này?
Tô Tiểu Bồi lùi người ra sau, ngẩng đầu nhìn nàng ta.
Tư Mã Uyển Như hít thở sâu mấy cái, bình ổn cảm xúc của mình, sau đó nói:
Cô nương nói chuyện nên cẩn trọng.
Nàng ta một tay cầm kiếm lên, giống như định bỏ đi, nhưng còn nói thêm:
Cô nương, hôm nay ta đến Thường phủ, chỉ là muốn nói với Thường đại ca về chuyện của tỷ tỷ... hy vọng cô nương chớ rêu rao ra ngoài. Tỷ tỷ gặp phải bất hạnh này, vẫn mong cô nương chú ý đến danh dự của tỷ ấy.
Tô Tiểu Bồi gật đầu.
Xin cô nương chuyển giúp lời chào hỏi đến Nhiễm tráng sĩ.
Tô Tiểu Bồi lại gật đầu.
Tư Mã Uyển Như cúi đầu, nói:
Vậy thì, đã làm phiền cô nương rồi.
Nàng ta quay người muốn đi, Tô Tiểu Bồi lại gọi nàng ta lại:
Tư Mã cô nương, ta còn có một câu hỏi.
Tư Mã Uyển Như nhíu mày, quay người lại.
Tô Tiểu Bồi hỏi:
Cái chết của lệnh tỷ, vì sao cô nương lại thấy áy náy?
Sắc mặt Tư Mã Uyển Như thoáng biến sắc, nhưng rất mau chóng lại nghiêm túc trở lại, nàng ta hất hàm, chằm chằm nhìn Tô Tiểu Bồi rồi nói:
Ta vì có chuyện trì hoãn, về nhà chậm mất một ngày. Nếu như ta quay về sớm một chút, tỷ tỷ gần gũi với ta, đêm đó chúng ta chắc chắn sẽ ngủ chung nói chuyện thâu đêm, tỷ ấy sẽ không ở một mình, có lẽ... chuyện này đã không xảy ra.
Tô Tiểu Bồi không nói gì, Tư Mã Uyển Như nghiến răng, hỏi:
Cô nương còn muốn biết điều gì?
Điều cô muốn biết còn rất nhiều, nhưng mà hiện tại không phải là cơ hội tốt để hỏi, Tô Tiểu Bồi cười cười, khách khí đáp:
Đêm khuya rồi, cô nương đi đường cẩn thận.
Đa tạ cô nương.
Tư Mã Uyển Như lạnh lùng quay người bỏ đi.
Tô Tiểu Bồi không đứng dậy tiễn nàng ta, một mình ngồi trong phòng thẫn thờ nhìn ấm trà, cẩn thận hồi tưởng lại cuộc đối thoại vừa rồi. Một lúc lâu sau, cô bật dậy đi lấy giấy bút ghi lại chuyện này, đúng lúc đó cửa phòng lại vang lên tiếng gõ. Tô Tiểu Bồi sững người, trực giác cho cô biết là Nhiễm Phi Trạch quay về, liền nhanh chóng chạy ra mở cửa. Vừa đến gần thì cửa phòng đã bị đẩy ra, mùi rượu xộc vào trong phòng, ngoài cửa là một người say rượu.
Tô Tiểu Bồi không quen biết người này.
Khi Tư Mã Uyển Như rời đi, cô không khóa cửa, không ngờ rằng lại có người xông vào như thế này.
Gã say nhìn thấy Tô Tiểu Bồi thì có phần kinh ngạc, lầm bầm nói:
Tại sao lại là cô tử?
Nhưng gã nhanh chóng toét miệng cười, một tay đóng cửa lại, một tay sờ lên mặt Tô Tiểu Bồi, nói:
Cô tử cũng tốt, vừa hoàn tục đã muốn được nam nhân yêu rồi?
Thật kinh tởm! Tô Tiểu Bồi vừa sợ vừa giận, hất bàn tay thối của gã ra, quát:
Ngươi là ai? Cút ra khỏi phòng của ta!
Gã say kia có vẻ đau, nhưng không chịu đi, còn đột ngột tiến đến, ấn cái miệng thối lên mặt Tô Tiểu Bồi:
Đùa với ông sao? Nào nào, để ta chiều nàng.
Tô Tiểu Bồi lớn tiếng hét lên, dùng toàn lực đẩy gã ta ra:
Cút, không ta gọi người đến!
Giọng của cô rất to, nhưng không nghe thấy ngoài cửa có động tĩnh gì.
Gã say bị đẩy vào tường, lưng đập đến phát đau, thẹn quá hóa giận, vung tay định tát cô.
Tiện nhân, dám đánh ông!
Tô Tiểu Bồi lần này đã có phòng bị, vội vàng lùi lại hai bước, gã say thấy Tô Tiểu Bồi tránh được càng tức giận hơn, tuôn ra một tràng chửi mắng tục tĩu, xong lại nhào đến. Tô Tiểu Bồi còn tức hơn hắn nữa kìa, cô biết giằng co thế này không phải là đối thủ của gã, thế là dứt khoát tung một cước đá luôn vào háng gã. Gã say chẳng tài nào ngờ được rằng một nữ tử sẽ xuất chiêu
độc
kiểu này, trúng một cước, gã kêu thảm một tiếng, ôm lấy phần bụng dưới, ngã khuỵu xuống.
Tô Tiểu Bồi đá xong liền bắt đầu la hét, lao ra ngoài cửa lớn tiếng kêu
cứu mạng
.
Nhiễm Phi Trạch vừa vào đến cửa khách điếm, nghe thấy giọng cô liền vội vã xông vào trong, nhìn thấy cửa mở, trong phòng là một gã say đang ôm lấy háng đổ vật xuống đất kêu rên, Tô Tiểu Bồi đứng ở cửa bình an vô sự, lớn tiếng kêu hét.
Nhiễm Phi Trạch ngây người ra đó.
Tô Tiểu Bồi nhìn thấy chàng về, liền ngậm miệng lại.
Lúc này ngoài cửa có mấy người bị tiếng hét
cứu mạng
của Tô Tiểu Bồi gọi đến, thò đầu vào nhòm ngó.
Gã say trong phòng lúc này đã khá hơn, tay vẫn ôm lấy háng, quát Tô Tiểu Bồi:
Con tiện nhân, dám đánh ta!
Nhiễm Phi Trạch hỏi:
Chuyện gì vậy?
Hắn xông vào phòng muốn phi lễ với ta.
Tô Tiểu Bồi lau mặt, ghê tởm đến buồn nôn.
Là con tiện nhân này gọi ta vào.
Nói láo linh tinh, mẹ kiếp!
Tô Tiểu Bồi tức đến cực điểm, bắt đầu chửi tục.
Nhiễm Phi Trạch kinh hãi, quay sang nhìn cô, tuy không biết ý nghĩa của từ đó là gì, nhưng chắc chắn cực thô tục.
Tô Tiểu Bồi lườm chàng, cô chính là kẻ thô tục đó, thì sao nào?
Nhiễm Phi Trạch không nói gì, chàng bước lên mấy bước, xách gã say rượu kia lên. Gã say rượu lớn tiếng càu nhàu:
Chính nàng ta gọi ta đến, tiểu nhị có thể làm chứng!
Tiểu nhị mang ấm trà cho Tô Tiểu Bồi run rẩy bước ra, xua tay nói:
Không, không, ta chỉ tiện miệng nói đùa.
Lúc ở dưới lầu, cậu ta đem lời dặn của Tô Tiểu Bồi ra đùa cợt với tiểu nhị khác, trong lúc nói có thêm mắm dặm muối vào, gã say này vừa khéo nghe thấy bọn họ nói chuyện, phòng hắn ở cũng là phòng kế bên phòng của Tô Tiểu Bồi, nhưng là ở bên kia. Nghe xong, gã cười khanh khách, chắc mẩm là đợi gã đến. Tiểu nhị không để tâm, nghĩ gã đang đùa, liền nói thêm vài câu kiểu như
ngài mau đi đi
, không nói người mà Tô Tiểu Bồi đợi là vị tráng sĩ cùng đến với cô. Thế là gã say mượn rượu giả điên, liền đi lên. Vừa lên lại thấy cửa phòng không khóa, càng cảm thấy chắc chắn, không nghĩ sự việc lại ầm ĩ thế này.
Nhiễm Phi Trạch nghe xong không nói gì, Tô Tiểu Bồi sắc mặt sa sầm, tiểu nhị sợ run lẩy bẩy, nhào đến quỳ xuống, tự vả vào miệng hai cái, luôn miệng nói chỉ là nói đùa, không ngờ vị khách này lại làm bừa như vậy.
Gã say kia lúc này thấy tình hình không ổn, men rượu đã tan bớt, gã cũng chẳng dám làm loạn nữa. Nhiễm Phi Trạch nắm áo gã ta lên kéo ra ngoài, lại xua mọi người đi rồi giúp Tô Tiểu Bồi đóng cửa. Một lát sau, chàng quay lại gõ cửa, nghe thấy Tô Tiểu Bồi đáp, đẩy cửa nhìn vào, thấy cô đang rửa mặt, kỳ mạnh đến mức mặt đỏ hết cả lên.
Nhiễm Phi Trạch thản nhiên hỏi:
Cô nương tìm ta có chuyện gì?
Tô Tiểu Bồi vẫn chưa hết giận, còn muốn đá tên ác nhân kia thêm mấy cái, nghe thấy chàng hỏi cũng chẳng đáp. Nhiễm Phi Trạch đi vào trong, tìm ghế ngồi xuống.
Tô Tiểu Bối rửa mặt đủ rồi, ném mạnh chiếc khăn vào trong chậu.
Cô nương có bị thương không?
Tuy trông cô vẫn ổn, nhưng chàng vẫn quan tâm xem cô có phải chịu ấm ức gì không, có điều chuyện này không tiện hỏi thẳng, nên chàng mới hỏi vậy.
Không.
Tô Tiểu Bối quay người lại, ngồi đối diện với chàng.
Nhiễm Pi Trạch không nói gì thêm, nhẫn nại chờ đợi.
Ta cảm thấy ta rất ngu ngốc, ngu chết đi được.
Tô Tiểu Bồi đã bình tĩnh lại, nhưng vẫn thấy hơi khó chịu. Chuyện này tuy là lỗi của gã say đó, nhưng căn nguyên lại là do lời lẽ cử chỉ không giữ kẽ của cô gây ra hiểu lầm. Ở trong mắt người khác, e rằng cô chính là kẻ vừa thô tục vừa không biết xấu hổ. Cô cảm thấy rất buồn.
Vì sao cô nương tìm ta?
Nhiễm Phi Trạch giả vờ không nghe thấy lời tự trách của cô.
Tô Tiều Bồi day day thái dương.
Tư Mã nhị tiểu thư đến tìm ta, cầm theo kiếm, trông rất hung dữ, ta đã hơi hoảng, đi tìm huynh thì huynh không có trong phòng, ta liền bảo tiểu nhị đưa ấm trà đến, lại dặn cậu ta để ý nếu như thấy huynh quay lại thì bảo huynh đến đây tìm ta. Ta muốn để tiểu nhị nhìn thấy Tư Mã cô nương, tốt xấu gì cũng có nhân chứng, nàng ta sẽ không dám làm gì cả, huynh quay lại rồi, đến tìm ta, ta cũng vững dạ hơn một chút.
Nhiễm Phi Trạch rót cốc trà cho cô, hỏi:
Tư Mã cô nương tìm cô nương có chuyện gì?
Cũng không có gì, ta nghĩ mục đích chính của cô nương ấy có lẽ là muốn ta đừng đem chuyện hôm nay nhìn thấy cô ấy từ Thường phủ đi ra rêu rao bên ngoài, còn muốn ta nói với huynh một tiếng. Nhưng cô ấy cũng nói một vài điều khác, bọn ta tán gẫu một chút, ý ta là, bọn ta nói chuyện một chút.
Cô nương có nhìn ra cô nương ấy có gì không ổn không?
Tô Tiểu Bồi thở dài một hơi, ổn định lại cảm xúc.
Có. Ta cảm thấy, hôn sự của tỷ tỷ nàng ta hơi có vấn đề. Bọn họ cùng Thường công tử là thanh mai trúc mã, muốn đính hôn thành thân, chẳng phải nên làm sớm một chút sao? Tráng sĩ, nữ tử mười tám, mười chín tuổi chưa kết hôn, có phải là hơi muộn không?
Đúng vậy. Nhưng mười tám, mười chín mới thành thân, thực ra cũng không ít.
Tư Mã nhị tiểu thư rất căng thẳng, có vài người hễ căng thẳng liền dùng khuôn mặt lạnh lùng để ngụy trang. Nàng ta có bí mật, nàng ta thích dùng câu phản vấn, đây là biểu hiện lẩn tránh và chột dạ, đặc biệt là khi ta hỏi nàng ta có từng gây họa hay không, nàng ta hỏi lại ta có ý gì. Ta hỏi tỷ tỷ nàng ta với Thường công tử là thanh mai trúc mã, vì sao lại muộn thế này mới thành thân, nàng ta lại hỏi ta không cảm thấy vô lễ sao. Ta hỏi nàng ta có hiểu rõ về Thường công tử không, chàng ta với tỷ tỷ nàng ta tình cảm như thế nào, nàng ta hỏi lại ta tại sao có thể nói ra được những điều này.
Những vấn đề này thực sự...
Nhiễm Phi Trạch nghĩ xem nên nói thế nào,
ừm, không hợp lễ nghi lắm.
Tô Tiểu Bồi mím môi, những câu nói cô cảm thấy rất bình thường thì ở đây luôn bị coi là không hợp lễ nghi. Nghĩ đến chuyện bị tiểu nhị và gã say sỉ nhục cười nhạo chỉ vì một câu nói, cô lại cảm thấy khó chịu.
Cô nương cảm thấy Tư Mã cô nương có gì không bình thường?
Nhiễm Phi Trạch kéo sự chú ý của cô về chủ đề cũ.
Ta nói rồi, nàng ta có bí mật, cho nên thường dùng câu hỏi để tránh né, mà ba lần phản vấn ta vừa kể, không những tránh né, mà còn có tính công kích. Nàng ta đang dùng sự chỉ trích, phẫn nộ để từ chối trả lời, ba câu hỏi này đã đâm trúng tim đen nàng ta. Đây là chìa khóa của vụ án, nàng ta tỏ ra mệt mỏi, nóng nảy, muốn giấu giếm, chứng tỏ nàng ta vô cùng áy náy về chuyện của tỷ tỷ mình.
Áy náy?
Tô Tiểu Bồi gật đầu.
Điều này ta đã trực tiếp hỏi nàng ta, nàng ta nói do mình quay về muộn một ngày, nếu như sớm quay về thì tỷ tỷ nàng ta có lẽ sẽ không bị hại chết.
Nhiễm Phi Trạch xoa xoa cằm.
Cô nương cảm thấy nàng ta nói dối có phải không?
Khó nói lắm.
Nhiễm Phi Trạch liếc cô một cái, Tô Tiểu Bồi nhún nhún vai.
Ta đâu có phải là chuyên gia vi phản ứng, ta chỉ hiểu chút xíu.
Nhiễm Phi Trạch nhíu mày, lộ ra biểu cảm
nghe không hiểu.
Tô Tiểu Bồi xua xua tay.
Chính là bản lĩnh của ta vẫn chưa đủ. Nhưng ta biết, nàng ta vô cùng hy vọng ta có thể tin lời mình. Điều này có nghĩa là, cứ coi như nàng ta không nói dối, nhưng đằng sau nhất định còn có ẩn tình.
Cô nương.
Nhiễm Phi Trạch đột nhiên hỏi:
Cô nương là người thông minh nhất ta từng gặp, sao lại nói là mình ngu ngốc chết đi được?
Tô Tiểu Bồi chớp chớp mắt, nhận ra chàng đang an ủi mình. Trong lòng cô cảm thấy ấm áp,
ngu chết đi được
, từ này chàng nói ra nghe hơi kỳ cục, cô thấy rất buồn cười.
Nhưng mà,
ngu chết đi được
là ý gì vậy? Nghĩa là ngu đến cựu hạn đúng không?
Tô Tiểu Bồi thực sự không nhịn được cười.
Tráng sĩ giúp ta đánh hắn chưa?
Một câu hỏi chẳng đầu chẳng đuôi, Nhiễm Phi Trạch lại có thể nghe hiểu.
Ừm, đã đánh hắn mấy chưởng. Hắn không dám đánh trả, thu dọn tay nải trả phòng rồi.
Vì sao phải trả phòng?
Ta bóp vỡ vụn một chiếc cốc trước mặt hắn, có lẽ hắn sợ nếu như không cút đi ta sẽ bóp nát thứ khác.
Tô Tiểu Bồi bật cười sảng khoái, giơ nắm tay khua khoắng.
Thật sự ta nên đánh hắn thêm mấy cái nữa, thật nặng vào!
Khụ khụ.
Nhiễm Phi Trạch ho khan hai tiếng, mặt mày trở lại nghiêm túc.
Tô Tiểu Bồi liếc xéo chàng, lại sắp nói ra những lời gì đó kiểu như
cử chỉ bất nhã, cô nương đừng như vậy
sao?
Cô nương.
Quả nhiên chàng lên tiếng rồi.
Chuyện gì?!
Tô Tiểu Bồi tiếp tục liếc xéo chàng.
Cử chỉ bất nhã...
Hừ, cô biết ngay mà.
Nhưng nếu như lại gặp phải chuyện này, cô nương cứ dùng thoải mái.
Hả?
Tô Tiểu Bồi sững sờ nhìn Nhiễm Phi Trạch, chàng cười với cô.
Nụ cười của Nhiễm Phi Trạch thật ấm áp, Tô Tiểu Bồi nhìn chàng, không kìm được khóe môi cũng cong lên.
Cười xong rồi, cô lại thấy cảm động tự đáy lòng.
Tráng sĩ.
Chuyện gì?
Ta...may mắn gặp được tráng sĩ. Nếu không thì cũng chẳng biết hiện giờ lưu lạc chốn nào.
Nhiễm Phi Trạch cười rất tươi.
Cô nương biết cảm ơn trân trọng, là ta thấy vui rồi.
Tô Tiểu Bồi đột nhiên sững sờ. Tự mãn thế này, thật phá hoại không khí quá.
Hai người ngồi nhìn nhau không nói, cuối cùng bất giác lại cười.
Tráng sĩ tối này đi gặp các bồ khoái, có chuyện gì thú vị không?
Tô Tiểu Bồi rất lưu tâm cách dùng từ, cô gây ra nhiều rắc rối quá rồi, thật sự phải kiểm điểm một chút.
Chuyện thú vị cũng có, nhưng không thích hợp để cô nương nghe. Chuyện chính cũng có, điều này thì có thể nói cho cô nương.
Tô Tiểu Bồi sa sầm mặt, chuyện thú vị không thích hợp nói ra, lẽ nào những người đàn ông trong thế giới này tụ tập với nhau cũng sẽ nói về những chuyện đó?
Được rồi, nói chuyện chính xem.
Sẩm tối hôm nay, các sư tỷ muội của Tư Mã nhị tiểu thư đã rời khỏi Tư Mã gia quay về sư môn rồi.
Tô Tiểu Bồi thấy hơi kinh ngạc.
Nhanh như vậy? Chẳng phải hôm nay chúng ta mới nhìn thấy bọn họ cùng nhau dạo phố đó sao.
E rằng Tư Mã nhị tiểu thư chính là mượn cơ hội cùng các sư tỷ muội ra ngoài để đến Thường phủ, lại vì trong nhà có tang sự, mời khách rời đi cũng là lẽ thường. Nhưng mà vừa rồi cô nương nói nhị tiểu thư trì hoãn hồi phủ chậm một ngày, trì hoãn vì chuyện gì, cũng có thể điều tra một chút.
Điều tra?
Tô Tiểu Bồi ngẫm nghĩ.
Vậy ngày mai nói với Tần đại nhân, chúng ta lại đến Tư Mã phủ xem sao.
Ngày mai không vấn đề gì, nhưng ta thấy còn có một biện pháp tốt hơn.
Nhiễm Phi Trạch nói:
Mấy vị sư tỷ muội kia rời khỏi Tư Mã phủ cũng là chuyện tốt. Bọn họ đi nửa ngày rồi, chắc chưa đi xa lắm. Lát nữa ta đi tìm Lão Lục, bảo cậu ấy nhanh chóng phi ngựa đuổi theo. Mấy cô nương đó cùng nhau quay về với nhị tiểu thư, trên đường có chuyện gì, bọn họ chắc chắn biết rõ. Giữa đường rời khỏi nhóm lén quay về nhà gây án, xong lại quay lại cùng các tỷ muội, chuyện này cũng có khả năng.
Tráng sĩ hoài nghi nhị tiểu thư?
Ta chỉ thắc mắc chuyện này thôi, tìm hiểu rõ cũng là điều tốt. Hôm nay Tần Bổ đầu đưa theo các bổ khoái đến mấy gia đình thân thiết với Tư Mã phủ, trong đó bao gồm cả Thường phủ. Thường phủ đã chuẩn bị kỹ càng cho hôn sự này, thiếp mời đã viết, sính lễ đã bày, chỉ đợi mấy ngày nữa là bái đường thành thân. Không ngờ, ngày bái đường lại biến thành tang lễ của Tư Mã đại tiểu thư. Mọi người trong Thường phủ đều ở trong nhà vào đêm đại tiểu thư bị hại, cũng không nghĩ ra kẻ nào có khả năng gây án. Ta và Lão Lục đã nghe ngóng, tình cảm của Thường đại công tử và Tư Mã đại tiểu thư rất tốt đẹp, chuyện kết thân là anh ta chủ động đề nghị. Phụ mẫu vô cùng vui mừng, thế là hai nhà bàn bạc rồi quyết định luôn, mau chóng xem ngày định hôn sự.
Tình cảm tốt đẹp vì cớ gì phải đợi đại tiểu thư mười chín, hai mươi mới xin thành thân? Chẳng phải là thanh mai trúc mã sao? Trong đó còn có sóng gió gì? Trước khi đại tiểu thư và Thường công tử kết thân, có phải còn có vướng mắc với người khác không?
Nhiễm Phi Trạch cười cười, chàng cũng đã hỏi câu hỏi giống như vậy, nên biết được đáp án.
Họ đã đính hôn từ ba năm rưỡi trước, khi đó đại tiểu thư mười sáu, chính là độ tuổi thích hợp để kết hôn, nhưng khi định chuyện hôn nhân, Thường công tử lại thay đổi thái độ, nói là đại trượng phu lấy lập nghiệp làm trọng, muốn đợi thêm một vài năm. Trưởng bối hai nhà tuy có ý chê trách, nhưng hôn sự đã định, cũng thấy yên lòng, nửa thúc giục nửa đồng ý, chuyện này liền kéo dài đến bây giờ.
Tráng sĩ, Thường công tử kia biết võ không?
Tô Tiểu Bồi đột nhiên hỏi.
Biết. Võ quán lớn nhất trong kinh thành Ninh An này chính là sản nghiệp của La Khuê, cậu ruột của Thường công tử. Thường công tử từ nhỏ đã theo cậu học võ. Hai vị tiểu thư của Tư Mã gia cũng là do sư phụ trong võ quán của La gia dạy dỗ, sau đó nhị tiểu thư rời nhà, bái sư làm môn hạ của Minh Tú phái.
Nhiễm Phi Trạch nói xong, đợi một lát thấy Tô Tiểu Bồi không nói gì, liền hỏi:
Cô nương hoài nghi Thường công tử?
Không phải hoài nghi, chỉ là muốn gặp anh ta một chút. Chủ động cầu thân, quyết định hôn sự xong thì kéo dài hơn ba năm, theo tráng sĩ thấy có phải là chuyện kỳ lạ không?
Có chút kỳ lạ. Nhưng mà nghe nói Thường công tử này là một đấng anh tài có lễ nghi, phàm là người quen biết đều hết lời tán dương. Mấy năm nay y chăm chỉ cần mẫn, quản lí mấy cửa tiệm của gia đình ngày một phát đạt. Mà chuyện thành thân cũng là do y chủ động đề xuất.
Y chủ động đề xuất hôn sự, sau đó kéo dài thời gian, đến giờ lại chủ động định chuyện thành thân, trước khi thành thân, vị hôn thê mất mạng?
Tô Tiểu Bồi nghiêng đầu.
Ta càng muốn gặp y hơn.
Vậy ta nói với Tần đại nhân xem.
Vâng, nếu như không cần đến Thường phủ thì càng tốt. Tìm một nơi yên tĩnh để nói chuyện với một mình y.
Tô Tiểu Bồi cảm thấy hài lòng với chuyện đã thành công dùng được từ
chuyện trò
.
Cô nương.
Hử?
Nam nữ đơn độc tiếp xúc, người ta sẽ đàm tiếu.
À.
Tô Tiểu Bồi bừng tỉnh.
Ý huynh là Tần đại nhân sẽ không giúp, sẽ coi thường ta, cảm thấy ta vô sỉ?
Tần đại nhân biết việc làm của cô nương nên không sao. Chỉ e Thường công tử kia không chịu đi gặp. Nhưng phàm là nam tử coi trọng lễ tiết, tự sẽ tránh những điều này. Nghe nói Thường công tử cực kỳ thủ lễ, cho nên ta mới đoán vậy.
Ồ.
Tô Tiểu Bồi nhìn Nhiễm Phi Trạch.
Nhiễm Phi Trạch cười.
Ta là kẻ giang hồ thô lỗ, quá coi trọng lễ tiết thì chẳng cách nào sống được.
Tô Tiểu Bồi gật đầu thật mạnh.
Tráng sĩ không quá coi trọng lễ tiết là tốt, nếu không thì ta cũng chẳng cách nào sống được.
Nhiễm Phi Trạch bật cười ha ha. Tô Tiểu Bồi nói:
Tráng sĩ có thể nói với Tần đại nhân, bảo Tần đại nhân hẹn Thường công tử, ta đi theo cùng.
Nhiễm Phi Trạch gật đầu đồng ý.
Tô Tiểu Bồi nói tiếp:
Hẹn cả Tư Mã nhị tiểu thư đến nhé, thời gian khác nhau, chớ nói cho bọn họ biết. Với Tư Mã cô nương, cứ nói là ta hẹn cô nương ấy nói về kẻ tình nghi. Ta muốn xem, khi Tư Mã cô nương gặp Thường công tử sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhiễm Phi Trạch suy nghĩ, lại khẽ gật đầu.
Tráng sĩ, nếu ta đoán Thường công tử thích nhị tiểu thư, nhưng không biết vì sao chuyện đính hôn lại biến thành với đại tiểu thư, nhị tiểu thư cũng có tình ý với y nên mới đau lòng buồn bã, bỏ nhà đi. Thế có coi là vô lễ không?
Đương nhiên.
Nhiễm Phi Trạch gật đầu.
Anh rể và em vợ có tình cảm, tổn hại đến phong tục lễ giáo, hơn nữa lại là nhà có tang sự, quan hệ tế nhị, nếu không có chứng cứ, nói năng tùy tiện thì càng là đại bất kính. Cô nương tư duy nhạy bén, nhưng trong lời nói, vẫn cần phải cẩn trọng.
Tô Tiểu Bồi nhìn Nhiễm Phi Trạch, tráng sĩ tiên sinh này rõ ràng có cùng suy đoán, nhưng đúng là nói chuyện cẩn trọng hơn cô nhiều. Cô thầm thở dài, nếu như ở hiện đại, những người này sớm đã bị mời đến cục cảnh sát uống trà phối hợp điều tra rồi, có là vấn đề tế nhị đi chăng nữa cũng hỏi xong rồi, đâu giống như ở đây chứ
Nhưng nhập gia tùy tục, cô vẫn phải nhanh chóng thích ứng mới được. Ở thời hiện đại câu hỏi loại này dẫn đến phản ứng chột dạ, nhưng ở nơi đây có lẽ là cô quá tùy tiện nên dẫn đến phản ứng giận dữ thật sự, cô phải tính toán thật kỹ mới được.
Tô Tiểu Bồi cảm tạ Nhiễm Phi Trạch nhắc nhở, hai người thương lượng tỉ mỉ kế hoạch xong, Nhiễm Phi Trạch nói chàng phải ra ngoài tìm Tần đại nhân và Bạch Ngọc Lang nói chuyện, bảo Tô Tiểu Bồi đóng cửa cẩn thận. Chàng còn nói sẽ dặn dò khách điếm, không để người khác khinh suất tùy tiện nói với cô nữa.
Dặn dò rồi nhắc nhở một lượt, chàng còn kiểm tra xem trong phòng cô có thiếu thứ gì không, lúc sắp đi lại còn nhìn cửa, bảo cô khóa lại cẩn thận trước mặt chàng.
Tô Tiểu Bồi ghi nhật ký, thu dọn xong thì đi ngủ. Đêm khuya vắng vẻ, trong lòng lại thầm cảm ơn Nhiễm Phi Trạch. Đây có được coi là may mắn lớn nhất trong chuyến hành trình xuyên không bất hạnh của cô không nhỉ?
Sáng hôm sau, Tô Tiểu Bồi và Nhiễm Phi Trạch ăn sáng xong, thông thả đi đến nha môn. Tần Đức Chính đã có mặt ở đó từ lâu, lúc này đang nhắc nhở mấy vị bổ khoái ở trong sân, nhìn thấy Tô Tiểu Bồi đến, ông ta vội chào hỏi:
Tô cô nương, vị này là Cố Bổ đầu. Cáo thị treo thưởng của Mã Chính Viễn đã truyền lệnh gỡ bỏ toàn bộ rồi, Cố Bổ đầu hôm nay sẽ đến thành Tế giám sát Mã phủ và nơi Mã Dao xuất gia làm ni. Khu vực gần đó cũng sẽ thắt chặt kiểm tra.
Vị Cố Bổ đầu kia chắp tay hành lễ với Tô Tiểu Bồi và Nhiễm Phi Trạch, Tô Tiểu Bồi vội học theo Nhiễm Phi Trạch, cũng chắp tay hồi lễ.
Lần này không ai chê cười việc cô chắp tay là vô lễ, Cố Bổ đầu kia còn nói những lời khách khí kiểu như
nghe nói Tô cô nương liệu sự như thần, hôm nay được gặp thật là may mắn
, Tô Tiểu Bồi cười cười, đáp lại vài câu khiêm tốn. Tần Đức Chính và Cố Bổ đầu lại thảo luận vài câu nữa, sau đó Cố Bổ đầu gọi thủ hạ chuẩn bị xuất phát. Tần Đức Chính quay sang Tô Tiểu Bồi, hỏi:
Tô cô nương còn có lời nào cần dặn dò không?
Tô Tiểu Bồi gật đầu, cô thực sự đã bỏ sót một vài việc, hôm nay mới nghĩ ra. Cô nói với Cố Bổ đầu:
Xin Cố đại nhân nói với Mã Dao cô nương và Mã phủ kia, nếu thấy Mã Chinh Viễn thì chớ lộ ra biểu cảm sợ hãi.
Vì cớ gì?
Không sợ hắn, có thể giữ mạng.
Không sợ hắn thì có thể giữ mạng?
Mọi người bán tín bán nghi.
Tô Tiểu Bồi không muốn giải thích quá nhiều, liền nói rằng không tiện giải thích dài dòng, nhưng điều này thực sự hữu dụng, bảo Cố Bổ đầu buộc phải chuyển lời.
Cố bổ đầu nhìn Tần Đức Chính, thấy Tần Đức Chính không có ý kiến khác, liền gật đầu đồng ý. Ông ta nhảy phóc lên lưng ngựa, đưa theo mấy thủ hạ, cầm lệnh bắt giữ xuất phát.
Tần Đức Chính nhìn theo bóng dáng bọn họ đi khuất xong thì mời Tô Tiểu Bồi vào phòng. Mấy người lại nói chuyện một hồi, nói Bạch Ngọc Lang đêm qua đã đuổi theo mấy vị sư tỷ muội của phái Minh Tú, hỏi chuyện của Tư Mã Uyển Như. Sau đó là chuyện hẹn Thường công tử và Tư Mã Uyển Như ra ngoài, Tần Đức Chính muốn cùng Tô Tiểu Bồi thống nhất kế hoạch hành động. Tô Tiểu Bồi đã nghĩ ra cách, Tần Bổ đầu đồng ý rồi phái người đi thực hiện.
Hôm nay, trên dưới nha môn đều bận rộn gấp gáp. Buổi chiều, Tô Tiểu Bồi vẫn đóng giả thành nha dịch, cùng với Nhiễm Phi Trạch và Tần Đức Chính ngồi trong quán trà đợi Thường Quân. Tô Tiểu Bồi đề nghị không chọn Thường phủ, hay nha môn, cuối cùng Tần Đức Chính quyết định đến quán trà. Phòng ăn trong góc tầng trên khá yên tĩnh,có thể thấy cảnh đường phố trước cửa quán, có thể nhìn thấy động tĩnh ở cầu thang, Tô Tiểu Bồi cảm thấy chỗ này thật sự khá tốt.
Đợi một lát đã thấy Thường Quân cùng người hầu đi lên. Tô Tiểu Bồi nhìn từ cửa sổ ra ngoài thấy trong tay người hầu đó ôm kiếm. Cô nhìn sang Nhiễm Phi Trạch dò hỏi, Nhiễm Phi Trạch nhỏ giọng nói với cô:
Đó là tiểu đồng hầu kiếm. Người tập võ mang kiếm bên mình là để tượng trưng cho thân phận. Trên giang hồ thì chẳng cầ