Chương 33


Số từ: 1144
Dịch giả: Mộng Bình Sơn
Nguồn: Nhà Xuất Bản Văn Học
Đêm ấy Bao Công không chờ trời sáng, truyền quân đuốc mà đi. Quân sĩ không biết cớ gì chỉ biết vâng lời, còn các quan phủ, huyện cũng không dám hỏi, chỉ làm tiệc tiễn đưa
Khi đưa Bao Công đi rồi, các quan bàn tán với nhau:
- Không biết có chuyện gì mà Bao Hắc Tử lại nôn nóng như vậy. Khi không bắt lập đài tạm giữa đồng rồi lại lật trở về triều không kịp đón đưa.
Còn Bao Công thì cứ hối quân đi riết suốt đêm, cho sáng mới tới Trần Kiều Trấn. Vì quá mệt mỏi, Bao Công muốn chọn chỗ nghỉ chân, nhưng chưa tìm được.
Tiết Bá thưa: .
- Phía trước đây có một tòa Nhạc miễu rộng rãi lắm, có thể cho quân sĩ đến đó nghỉ đỡ một đêm rồi mai sẽ đi.
Bao Công nói: .
- Vậy thì ta hãy đến đó mà nghỉ đỡ một đêm, nhưng không nên làm kinh động dân chúng.
Quân sĩ vâng mệnh đến miếu ấy thì thấy một vị đạo nhân quỳ thưa:
- Chúng tôi không hay lão gia đến nên không nghênh tiếp.
Bao Công nói:
- Ta đi đến đâu cũng không cho ai biết. Nay vì trời tối, ta xin nghỉ tạm đây một đêm, sáng sớm sẽ lên đường.
Các đạo nhơn nói:
- Vậy xin mời lão gia vào nhà khách an nghỉ.
Bao Công nói:
- Đừng lo gì cho ta hết. Ta chỉ nghỉ tạm một đêm để chờ sáng mà thôi.
Ngày hôm sau, Bao Công lên kiệu hối quân tiếp tục lên đường, nhưng lúc đến Trần Kiều thì bỗng có một trận gió thổi đến rất mạnh làm cho cái mão Ô sa của Bao Công phải rơi xuống đất.
Trương Long và Triệu Hổ vội chạy đến chụp lấy mão dâng lên cho Bao Công.
Bao Công nạt lớn, nói:
- Gió gì mà dám lung lạ như vậy?
Quân sĩ thưa:
- Ấy là Lạc Mạo Phong đó.
Bao Công nghe nói mỉm cười, nói tiếp:
- Lạc Mạo Phong vô lễ, không nên dung tha nó.
Liền sai Trương Long, Triệu Hổ đi tìm bắt Lạc mạo phong.
Trương Long và Triệu Hổ nói nhỏ với nhau:
- Không xong rồi! Lão gia sai đi bắt Lạc mạo phong thì biết nó ở đâu mà bắt.
Hai người liền quỳ xuống thưa:
- Lão gia muốn bắt Lạc mạo phong sao? Vả Lạc mạo Phong là gió đâu có hình tượng mà chúng tôi bắt nó được.
Bao Công nói:
- Đồ súc sanh! Ta sai các ngươi làm một việc nhỏ như vậy mà biếng nhác không chịu làm.
Hai người ấy thưa:
- Không phải chúng tôi biếng nhác, chính vì nó vô hình nên chúng tôi không thể bắt nó được.
Bao Công nạt lớn: .
- Ta hẹn cho hai ngươi trong một giờ phải bắt cho được Lạc mạo phong dẫn về đây cho ta, nếu bắt không được thì chém đầu.
Nói rồi khiến quân quay kiệu lại nơi Nhạc miếu mà chờ
Còn Trương Long, Triệu Hổ thấy Bao Công nói gắt như vậy thì than thở, vừa đi vừa lầm bẩm:
- Làm thế nào mà bắt cho được Lạc mạo phong đây?
Triệu Hổ nói:
- Trương huynh ơi. Hôm nay hai đứa ta khốn rồi, chắc là tánh mạng không giữ được.
Trương Long nói:
- Ấy là số mạng chúng ta chỉ đến ngày hôm nay thôi cho nên mới sanh ra chuyện lạ như vậy.
Triệu Hổ nói:
- Vậy thì chúng ta cứ đi lần đến Trần Kiều bắt đại một người gọi nó là Lạc mạo phong đem về nạp cho lão gia vì lão cũng chẳng biết Lạc mạo phong mặt mũi ra sao đâu.
Trương Long theo lời. Hai người dắt nhau đi thơ thẩn trên cầu một úc thì gặp một lão tiều gánh củi đi qua.
Triệu Hổ nói:
- Kìa! Gã đó là Lạc mạo phong, chúng ta bắt cho mau.
Hai người vừa áp lại thì gã tiều phu xô ra nói:
- Các ngươi làm gì vậy?
Trương Long nói:
- Chúng ta vâng lệnh Bao Công đi bắt Lạc mạo phong.
Tiều phu nói:
- Đừng có nói xàm. Dù có vâng lệnh ai thì cũng phải có giấy tờ mới có quyền bắt bớ người ta chớ.
Triệu Hổ nói với Trương Long:
- Gã này nói nghe có lý. Hay là chúng ta trở về xin lão gia cho chúng ta một tờ trát lệnh.
Bàn tán xong, hai người trở lại nói với Bao Công:
- Lão gia ơi! Chúng tôi đã tìm gặp được Lạc mạo phong nhưng không có trát lệnh nên không bắt được.
Bao Công mỉm cười nói:
- Thôi được! Để ta cho các ngươi một tờ trát lệnh.
Nói rồi trao cho hai người một tờ trát lệnh và hối phải ra đi cho gấp.
Trương Long và Triệu Hổ lãnh trát ra đến cầu thơ thẩn một lúc thì lại bị một trận cuồng phong thổi đến, làm cho tờ trát trên tay bay bổng lên trời.
Hai người thất kinh vội vã đuổi theo để chụp tờ trát lại, nhưng chạy được một lúc thì tờ trát rơi xuống tấp vào gánh hàng rau của một gã bán rau đang vội vã đem ra chợ bán.
Trương Long nói với Triệu Hổ:
- Lạc mạo phong đây rồi? Chúng ta mau bắt nó đem về nạp cho lão gia.
Nói rồi hai người áp lại, bắt gã bán rau lôi đi.
Gã bán rau kinh ngạc không biết chuyện gì, vội năn nỉ:
- Tôi là người thủ phận làm ăn, không từng phạm pháp, sao lại bắt tôi oan ức như vầy?
Trương Long, Triệu Hổ nói:
- Ngươi có phạm pháp hay không cũng mặc kệ, hãy đến trước mặt Bao lão gia mà đối nại.
Nhân dân trong chợ thấy vậy đem lòng bất bình, chạy theo hai người ấy, xem thử bắt người bán rau mà dẫn đi đâu.
Lời bàn.
Một hiện tượng lạ của trời đất đã làm cho Bao Công gây ra một sự việc nực cười.
Bao Công dựa trên sự tin tưởng có ân oán đọng trong cõi sống, và việc sai hai người tùy tùng làm công chuyện dò xét mà thôi. Nhưng hai tên tùy tùng thì nì hệt trong nó mà phải tìm cách thoát ra.
Đứng về quan niệm triết Đông thì cùng tắc biến, bị tắc thông. Đã có biến thì dĩ nhiên phải có thông. Ý nghĩa thông đây lại giải đáp bằng nhân quả, tức là cởi mở và bù những cái nhân đã gây ra từ thuở trước.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Vạn Huê Lầu Diễn Nghĩa.