Chương 1: Vì khách nhiệt tình như lửa mùa hạ từ phương xa tới (1)


Tôi dùng mascara chuốt cho hàng mi dày và dài hơn rồi lại lấy ra một thỏi son màu hồng đào đánh lên đôi môi nhợt nhạt của chính mình

Cuối cùng tôi thoa một lớp phấn má hồng và dùng thêm phấn phủ để giữ cho lớp trang điểm được lâu hơn

Sau đó tôi mới có thời gian để nhắn lại cho Hứa Mạch một tin nhắn trả lời:
Em có một cuộc hẹn phải ra ngoài bây giờ, tối em sẽ gọi lại cho anh sau nhé.


Tôi hài lòng nhìn lại gương mặt được trang điểm tinh tế của mình trong gương, thuận tiện lấy một chiếc váy trơn dài đến đầu gối màu tím bó sát người từ tủ quần áo rực rỡ sắc màu và mặc nó vào

Cuối cùng tôi chỉnh lại mái tóc xoăn dài của mình, với lấy chìa khóa xe trên bàn, đóng cửa xong xuôi, đi xuống bãi đậu xe ở tầng dưới.

Tôi thuận tiện xem lại đồng hồ, mười giờ rưỡi, còn cách thời gian đã hẹn nửa tiếng nữa.

Mất khoảng mười lăm phút để lái xe từ ngoại ô phía Tây đến trung tâm thành phố, nhưng đó là trong trường hợp không kẹt xe

Còn nếu như đã tắc đường thì cho dù một tiếng đồng hồ cũng không đến nổi

Thực tế đã chứng minh, hóa ra tối vẫn rất may mắn, nhờ ơn trời mà tôi đến được Second Cup sớm trước giờ hẹn mười phút.

Đây là tiệm cà phê sang trọng nhất ở Sa Thị(1)

Ở đây cho dù là hệ thống đèn hay bàn ghế, đồ dùng uống trà, kể cả nhân viên phục vụ đều vô cùng tốt

Tôi chọn vị trí phía trong cùng ngồi xuống sau đó gọi một ly Cappuccino và kiên nhẫn chờ vị khách của tôi đến.

Cô ấy không đến muộn, rất đúng giờ, tôi thích cô gái đúng giờ

Vì điểm này, cô ấy khiến tôi phải nhìn thêm nhiều lần

Cô ấy trông khá xinh đẹp với mái tóc cắt ngắn ngang tại kiểu pixie, gương mặt trắng bóc và đôi mắt to đen láy, nhưng chắc vì thiếu ngủ nên dưới bọng mắt lộ ra hai quầng thâm lớn

Cô ấy cao khoảng một mét sáu mươi, trông khá gầy trong chiếc váy liền bằng lụa chiffon kín đáo ôm lấy cơ thể, che đi toàn bộ vẻ đẹp thân hình cô

Cô ấy nhìn tôi với vẻ nhút nhát và ánh nhìn có chút lo lắng, nhỏ nhẹ hỏi tôi:
Cô là Phương tiểu thư của Văn phòng Phấn Hồng đúng không ạ?
Tôi nhanh chóng đứng dậy, trao danh thiếp cho cô ấy và trả lời:
Vâng, là tôi đây

Cô hẳn là cô Hà tiểu thư, xin mời ngồi xuống.
Đây là khách hàng của tôi, tôi phải cẩn thận tiếp đón, dù sao thì sau này chi phí sinh hoạt, ăn mặc, chỗ ở của tôi đều phải trông chờ vào cô ấy.


Hãy gọi tôi là Hà Vũ Phi, tôi đã thấy quảng cáo của cô trên Weibo

Sau đó, tôi tìm được trang web của cô từ liên kết của quảng cáo đó.
Khi nói chuyện, cô ấy tránh không dám nhìn thẳng vào mắt tôi, giọng nói của cô ấy nhỏ như muỗi kêu vậy

Có thể thấy đây là một người phụ nữ dịu dàng, thùy mị, nết na

Thật khó có thể tưởng tượng một người phụ nữ gần như hoàn hảo như cô ấy lại có thể tìm đến tôi


Hãy kể cho tôi nghe về bạn trai cô đi

À! Nhân tiện hãy kể luôn về người phụ nữ đã cướp bạn trai của cô nữa.
Tôi nhấp một ngụm cà phê rồi hỏi tiếp:
Phải rồi, cô muốn uống gì?


Nhân viên phục vụ đi đến, Hà Vũ Phi đọc lướt qua một lượt menu đồ uống rồi gọi một ly Mocha.

Tôi lấy từ túi xách ra một tập tài liệu và đưa cho cô ấy và nói:
Cô xem đi, đây là bản báo giá các mức phí dịch vụ

Làm đến mức độ nào sẽ đi kèm mức phí tương ứng và cuối cùng là thỏa thuận bảo mật.



Thỏa thuận bảo mật?
Cô ấy nói với vẻ hơi ngạc nhiên, cầm tài liệu lên và bắt đầu đọc rất nghiêm túc

Ánh đèn trong tiệm cà phê hơi tối, lại thêm chỗ chúng tôi ngồi ở tận góc trong cùng nên cô ấy đọc có chút khó khăn

Tôi lấy một cây bút trong túi, mở nó ra và đưa nó cho cô ấy nói:
Thôi được, để tôi giải thích cho cô hiểu rõ hơn

Nếu chỉ cần để bọn họ chia tay, tôi sẽ chỉ thu của cô mười vạn

Còn nếu như khiến bọn họ chia tay vẫn chưa đủ để cô nguôi giận, cô muốn khiến bọn họ không một xu dính túi thì cái giá là hai mươi vạn

Trước tiên đừng vội chê đắt, bởi tôi sẽ phải chuẩn bị rất nhiều thứ, giả dụ như phải cải trang chẳng hạn, cô hiểu ý tôi chứ.



Chia tay..
Hà Vũ Phi cầm lấy cây bút và ký tên của mình trên trang cuối của tập tài liệu, nhẹ nhàng nói với tôi,
Tôi muốn bọn họ chia tay

Chỉ cần cô làm được, tôi sẵn sàng trả cô mười vạn.


Tôi huýt sáo một tiếng, bỗng thấy tâm trạng vô cùng tốt

Cô ấy rút ví lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng đưa cho tôi cùng với tập tài liệu:
Trong thẻ này có năm vạn tiền cọc trước, sau khi bọn họ chia tay tôi sẽ chuyển cho cô nốt năm vạn còn lại.


Tôi nhận lại tập tài liệu, nhìn thấy chữ ký của Hà Vũ Phi ở phía cuối, tôi hỏi:
Cô không cần xem kỹ lại tập tài liệu này sao?


Cô ấy lắc đầu trả lời:
Không cần đâu, dù sao đó cũng là khoản tiền mà anh ta đưa cho tôi như một khoản phí chia tay.


Ỗ, có vẻ như người đàn ông này là một người đàn ông giàu có

Cô ấy nhấp một ngụm cà phê và nhìn tôi với vẻ e ngại hỏi:
Cô thực sự có thể khiến hai người họ chia tay chứ? Không phải là tôi không tin cổ..

chỉ là bọn họ rất yêu nhau.


Tôi nghĩ cô ấy đang nghi ngờ trình độ chuyên môn của tôi cho nên không thể không giải thích cẩn thận với cô:
Không có bức tường nào không thể phá vỡ, chỉ có người thứ ba không chăm chỉ nỗ lực

Làm người thứ ba phá hoại hạnh phúc gia đình người khác tất sẽ có người thứ ba khác đến trừng trị

Cô cứ yên tâm, tôi làm việc rất có uy tín.



Vậy thì được, nhưng đến ngày mười tám tháng sau là bọn họ kết hôn rồi.
Cô ấy nói với vẻ mặt ủ rũ, một chút tự tin cũng không có

Chắc hẳn cô ấy đã gặp phải đả kích quá lớn, đến ngay chính bản thân cô ấy cũng không thể tin nổi.

Tôi nhấp một ngụm Cappuccino rồi mỉm cười nói với cô ấy:
Yên tâm đi, tôi sẽ thay cô tặng họ một phần đại lễ.
Sắc mặt Hà Vũ Phi trông không được ổn cho lắm, hơi tái nhợt, cô ấy xách túi lên và đứng dậy, khẽ cúi xuống nói:
Vậy chuyện này nhờ cả vào cô rồi.
Cô ấy nói xong, lấy ra hai bức ảnh đưa cho tôi rồi quay lưng rời khỏi tiệm cà phê.

Tôi lật hai bức ảnh lên xem, một nam một nữ, người đàn ông còn rất trẻ, anh ta mặc bộ vest màu trắng, mái tóc được cắt gọn gàng khỏe khoắn, ngoài ra, nụ cười trong bức ảnh ấm áp như ánh mặt trời khiến tôi không thể tưởng tượng ra được một người đàn ông như vậy lại có thể là loại người gây ra một đống hỗn loạn rồi phủi mông bỏ đi.

Tôi nhìn kỹ hơn vào bức ảnh của người phụ nữ

Thực lòng mà nói, cô gái trong ảnh này không thể nào so sánh được với cô gái vừa ngồi đối diện với tôi vài phút trước

Nếu như Hà Vũ Phi là một đóa hoa ly thanh tạo cao quý, thì người phụ nữ trong bức ảnh này cùng lắm chỉ là một bông hoa bìm bịp dại bên đường

Tuy nhiên thì thần thái cô gái trong ảnh khá tốt đi kèm với làn da bánh mật khỏe mạnh, đôi mắt không to nhưng rất có thần, đôi môi dày và trông rất gợi cảm.

Quả nhiên là hai loại hình hoàn toàn khác nhau, một bên thì dịu dàng, ấm áp một bên thì nhiệt tình, phóng khoáng, đúng là đàn ông, haizz..

Một lần nữa, tôi lại nhìn về bức ảnh người đàn ông và lật mặt sau nó lại

Đằng sau bức ảnh có hai dòng chữ màu đen Tô Thường Thụy - Giám đốc điều hành của Tập đoàn Giang Hải

Đây hẳn là thông tin mà Hà Vũ Phi cung cấp cho tôi về người đàn ông trong bức ảnh này

Tôi bỗng cảm thấy có chút thương cảm thay cho cô ấy

Người đàn ông này quả thật giàu có hơn tôi nghĩ nhiều, vậy mà khi chia tay chỉ cho cô ấy năm vạn làm phi chia tay.

Trước đó, tôi đã có một cuộc trao đổi ngắn với cô ấy qua mạng

Hà Vũ Phi kể rằng cô và Tô Thường Thụy quen nhau từ thời trung học, tính đến nay, ít nhất họ cũng có tám năm bên nhau, vậy mà đến khi chia tay anh ta chỉ cho cô ấy năm vạn coi như phí bồi thường chia tay

Vậy còn tám năm tuổi thanh xuân của một người con gái thì tính là cái gì.

Ở mặt sau bức ảnh của người phụ nữ cũng có hai dòng chữ Trương Diệp - Trưởng phòng Kinh doanh của Tập đoàn Giang Hải.

Hạ Vũ Phi trước đây làm việc ở phòng Thư ký của Tập đoàn Giang Hải

Rõ ràng là phòng Thư ký với phòng Giám đốc phải có mối quan hệ mật thiết hơn so với phòng Kinh doanh chứ nhỉ

Hơn nữa, với nhan sắc như vậy mà Hà Vũ Phi vẫn bị Trương Diệp cướp mất bạn trai thì thật không thể hiểu nổi

Đấy là còn chưa nói đến, Trương Diệp còn là bạn thân của Hà Vũ Phi.


Đúng là máu chó thật!
Tôi cảm thán, uống nốt cà phê và gọi nhân viên phục vụ đến thanh toán

Tôi cho hai bức ảnh và tập tài liệu vào túi xách

Việc tiếp theo tôi cần phải làm là điều tra vị Giám đốc trẻ và vợ chưa cưới hiện tại của anh ta, bởi vì nhiệm vụ của tôi là phải làm cho anh ta yêu tôi và chủ động rời xa Trương Diệp.

Tôi cảm thấy mình tệ thật nhưng tâm trạng lại vô cùng tốt, cầm theo túi xách của mình tôi rời khỏi tiệm cà phê.

Ánh nắng bên ngài khá gay gắt, nhưng tôi vẫn chưa thể về nhà bây giờ, tôi phải đi đến một nơi

Có một người tôi cần phải gặp.

(1) một quận thuộc ở Kinh Châu, tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Văn Phòng Phấn Hồng.