Chương 1001: Không thể rời khỏi


Mặc dù trước khi chết, ông Ngô hết lần này đến lần khác cấm thông báo cho cậu chủ trở về gấp để chịu tang. Nhưng sau khi ông qua đời, bác Tất vẫn viế8t thư liên hệ với cậu chủ Ngô Hải Bằng, hy vọng cậu ấy có thể trở về kế thừa gia nghiệp, lèo lái cục diện rối rắm của nhà họ Ngô. Nhưng mãi đến khi 3bà Ngô chết bệnh, đối phương cũng không trở về.

Mấy năm sau, có một gia đình từ bên ngoài đến thị trấn, nói là Ngô Hải Bằng đã bán căn nhà c9ũ của nhà họ Ngô cho họ, bảo bác Tất nhanh chóng dọn ra khỏi nhà cũ trong vòng một ngày.
Lúc bấy giờ bác Tất mới chợt nhận ra bao năm nay dáng vẻ của mình không hề thay đổi, như thể mình và thị trấn này bị tạm ngừng thời gian vậy, không thể tiếp tục tiến lên được nữa…
Sau này, để khuyên Ngô Hải Bằng rời khỏi, bác Tất đã năm lần bảy lượt tìm anh ta, nhưng lần nào cũng bị đuổi ra khỏi nhà.
Về sau, căn nhà cổ của nhà họ Ngô liên tục đổi chủ, bác Tất cũng nắm bắt được quy luật trong đó, hễ ai dọn vào nhà cũ của nhà họ Ngô, cuối cùng đều là kẻ chết, người mất tích, giống y nhà họ Ngô năm xưa.
Rất nhiều năm sau, bác Tất gặp một cặp vợ chồng vừa mới vào thị trấn ở trên đường cái, lúc ấy người phụ nữ đang mang thai, nhưng nom sắc mặt hình như là bị bệnh rất nặng. Nhưng đây không phải nguyên nhân thu hút sự chú ý của bác Tất, bởi vì ông ta kinh ngạc phát hiện, chồng của người phụ nữ kia chính là cậu chủ nhà họ Ngô năm xưa rời nhà không về, Ngô Hải Bằng.
Nghe đến đó, Viên Mục Dã không kìm được mà hỏi:
Sau này Ngô Hải Bằng kia thế nào?

Bác Tất thở dài đáp:
Hai vợ chồng họ ở luôn trong thị trấn, không rời khỏi đây nữa…

Viên Mục Dã nghe mà cứ thấy có vấn đề ở chỗ nào đó, cậu vội hỏi:
Bác nói Ngô Hải Bằng không thừa nhận mình là Ngô Hải Bằng, thế giờ anh ta tên gọi là gì?

Bác Tất trầm giọng đáp:
Sài Vũ…


Không đâu, lão Tất sẽ không nhận nhầm người. Cậu chính là cậu chủ Ngô Hải Bằng của nhà họ Ngô!
Bác Tất nói chắc chắn.
Ai ngờ người nọ đột nhiên thay đổi sắc mặt:
Ông lừa quỷ hả? Nếu lão Tất còn sống thì giờ đã 70 tuổi rồi. Cút đi! Đi tìm người khác mà xin!!

Bác Tất sốt ruột nói:
Cậu Ngô, tôi là lão Tất quản gia của nhà họ Ngô đây!

Đối phương lập tức lạnh lùng phủ nhận:
Ông nhận nhầm người rồi, tôi không mang họ Ngô!

Cũng bắt đầu từ lúc ấy, bác Tất trở thành người ăn xin của thị trấn, sống kéo dài hơi tàn đến bây giờ. Lúc ban đầu, ông ta cũng không hiểu tại sao mình lại mắc kẹt trong thị trấn, chẳng lẽ là mình đã bị nguyền rủa hay sao?
Sau này, trong những năm tháng làm ăn xin, ông ta phát hiện chưa một ai trong số cư dân của thị trấn muốn ra khỏi nơi đây. Trái ngược lại, bọn họ cực hoan nghênh người bên ngoài đến thị trấn, giống như năm đó người nhà họ Ngô tới vậy.
Viên Mục Dã không khỏi thầm nghĩ bụng, sáu bảy chục năm trước bác Tất đã là dáng vẻ hiện giờ. Thế lúc này chẳng phải đã hơn một trăm tuổi rồi ư? Còn cả tuổi tác của Sài Vũ và An Tĩnh cũng không khớp, dựa theo lời bác Tất, ít nhất hai vợ chồng này cũng phải bảy, tám chục tuổi, nhưng bọn họ vẫn mang dáng vẻ hai mươi mấy tuổi.
Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã hỏi tiếp:
Bác Tất, bác có biết giếng cổ của mỗi nhà là cái gì không?

Hồi rời nhà, cậu chủ nhà họ Ngô mới chỉ mười mấy tuổi, hiện giờ khi quay lại người cũng đã đến tuổi trung niên rồi. Niệm tình chủ tớ, bác Tất lại gần nhắc nhở đối phương hãy nhanh chóng rời khỏi đây.
Không ngờ đối phương vốn chẳng nhận ra ông ta là ai, trái lại đẩy ông ta ra với vẻ mặt ghét bỏ:
Trên người chúng tôi không có tiền lẻ, ông tìm người khác xin đi!


An Tĩnh!?
Ba người Viên Mục Dã đồng thanh hô lên.
Bác Tất lấy làm lạ:
Làm sao? Các cậu quen An Tĩnh à?

Thật ra bác Tất đã không còn lấy một đồng tiền lươn6g nào của nhà họ Ngô từ nhiều năm nay rồi. Trước khi bà Ngô mất, trừ căn nhà ra, nhà họ Ngô chẳng còn bất cứ khoản tiền thu vào nào, bởi vậy bác Tất5 bèn lấy ít tiền để dành của mình ra giúp. Hiện giờ bị người ta đuổi ra khỏi nhà họ Ngô, không những ông ta không có chốn để đi, lại còn không xu dính túi.
Lúc mới bị đuổi ra, bác Tất cũng từng nghĩ muốn về quê dưỡng lão, nhưng khi ông ta chuẩn bị đi thì lại kinh hãi phát hiện mình càng rời xa thị trấn, cơ thể càng yếu đi. Trái ngược, ông ta càng gần thị trấn thì cơ thể càng có sức lực. Khi quay về thị trấn, cơ thể lại hoàn toàn khôi phục bình thường.
Chưa từ bỏ ý định, bác Tất thử thêm mấy lần, kết quả cuối cùng đều không thể không bò lại xin giúp đỡ. Lúc này ông ta mới cảm thấy sự việc khác lạ, ngẫm lại mấy năm trước ông Ngô giữ kín như bưng, trước khi chết lại chẳng nói gì cũng không đồng ý cho con trai trở về gấp chịu tang? Chẳng lẽ tất cả ngọn nguồn là bởi vì một khi đã vào thị trấn thì sẽ không bao giờ có thể rời khỏi đây sao?
Quay trở lại thị trấn một lần nữa, cuối cùng bác Tất không cảm nhận được sự nhiệt tình của cư dân thị trấn nữa. Ánh mắt bọn họ nhìn về phía ông ta đáng sợ như nhìn một đống rác vô dụng. Ông ta bỗng thấy mấy năm nay mình sống mơ màng quá, cơ thể càng giống như bị đào rỗng tuếch.
Sắc mặt bác Tất tối sầm lại:
Nói thật, đến bây giờ tôi cũng không biết cụ thể là thế nào. Mặc dù từ lâu tôi đã biết cái giếng cổ kia là lối vào đi xuống lòng đất, nhưng trong trí nhớ của tôi, tôi chỉ từng đi đến đó ở trong mơ mà thôi...

Thạch Lỗi hừ lạnh:
Có phải ông còn ăn thứ gì đó ở trong mơ không?

A Triết lập tức tỏ vẻ khó tin nổi:
Bác à, bác có thể nói cho chúng tôi biết những việc bác nói đã cách đây bao lâu rồi không?

Bác Tất trả lời:
Chắc khoảng sáu, bảy mươi năm rồi!

Thạch Lỗi cảm thấy khó hiểu:
Ý của ông là hai vợ chồng Ngô Hải Bằng không xảy ra chuyện gì ư? Vẫn sống yên lành ở thị trấn hả?

Bác Tất lắc đầu:
Cũng không thể nói hai người họ đều không xảy ra chuyện gì, chí ít thì đứa con trong bụng An Tĩnh không còn nữa.

Nghe Thạch Lỗi hỏi như vậy, bác Tất hơi kinh hãi:
Sao các cậu biết? Các cậu cũng từng nằm mơ giống vậy ư?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.