Chương 1009: Khóa trường sinh


Lúc ba người Viên Mục Dã đi xuống dưới giếng lần đầu tiên, một trong số ba người bọn họ sẽ bị coi là vật hiến tế và bị đẩy xuống hồ máu, nhưn8g Viên Mục Dã lại vô tình đẩy Hạ Liên Dịch xuống hồ, chính vì vậy lễ tế đã được hoàn thành và ba người bọn họ được đưa trở về mà không hề bị3 sứt mẻ chút nào...

Sở dĩ đám người trong thị trấn nhiệt tình, và thân thiện với họ như vậy, đồng thời giám sát họ mọi lúc mọi nơi..9. Chắc chắn là muốn dùng họ cho lễ tế tiếp theo, chính vì vậy mà trước đó Vương Thải Phương mới nói rằng bọn họ rất nhanh cũng sẽ phải chết 6thôi.
Viên Mục Dã cười khổ:
Anh đừng quên trong thị trấn này vẫn còn rất nhiều cư dân, nếu thật sự vạch mặt, cho dù ba người chúng ta biết đánh đấm thì cũng không thể lấy một địch trăm đâu.


Vì vậy tôi mới nói phải ra tay trước! Với kỹ năng của ba người chúng ta, tranh thủ ban đêm để xử lý từng nhà một... Chúng ta có thể giết sạch trước khi trời sáng.
Ánh mắt A Triết trở nên hung ác.

Nếu vật hiến tế cuối cùng sẽ bị hồ máu cắn nuốt, vậy tại sao con của Sài Vũ lại biến thành như vậy?
Thạch Lỗi thắc mắc.
Viên Mục Dã lắc đầu đáp:
Tôi cũng không biết, nhưng trong này chắc chắn phải có lý do...


Thế nào? Có hỏi được gì không?
A Triết sốt ruột hỏi ngay sau khi đóng cửa xe.
Viên Mục Dã bèn kể lại tất cả những gì mình thăm dò được từ chỗ Vương Thải Phương, cậu còn đặc biệt nhắc đến cái khóa trường sinh nhìn thấy trên người con quái vật nhỏ. Thạch Lỗi trầm giọng hỏi:
Ý của cậu là năm đó hai vợ chồng Sài Vũ đã hy sinh con của họ?

Không ngờ lúc Viên Mục Dã đang định cúi người để ra tay, cậu bỗng nhìn thấy trên cổ con quái vật đeo một thứ gì đó, Viên Mục Dã nhẹ nhàng dùng mũi dao nâng lên xem thử... cậu phát hiện đó là một chiếc khóa trường sinh.
Sau khi nhìn thấy vật này, ánh mắt của Viên Mục Dã hơi nao nao, cậu hiểu ra ngay đã có chuyện gì xảy ra. Viên Mục Dã từ từ thu con dao lại, sau đó xoay người đi về phía bậc đá dẫn đến ngôi nhà của Sài Vũ...
Viên Mục Dã bất đắc dĩ gật đầu và nói:
Tôi e là như vậy... Tôi vẫn nhớ lão Tất đã từng nói khi bọn họ đến đây, sắc mặt của An Tĩnh có vẻ ốm yếu, xem ra Sài Vũ rời đi nhưng lại quay về là để cứu tính mạng của An Tĩnh.

A Triết cười lạnh:
Có người hy sinh chính mình vì con, nhưng có người lại hy sinh con của mình... Thế giới này đúng là buồn cười!

A Triết ngạc nhiên nhìn Thạch Lỗi, dường như gã cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, vì vậy A Triết nói với vẻ mặt âm trầm:
Vậy thì bây giờ chúng ta hãy rời khỏi thị trấn... Dù sao cũng chưa có ai ăn cái thứ buồn nôn dưới giếng cổ.

Lần này Viên Mục Dã không phản đối, nhưng trong lòng cậu mơ hồ cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy... Sau đó ba người thảo luận trong xe một lúc, cuối cùng xuống xe đi bộ về phía rìa thị trấn.
Viên Mục Dã đương nhiên cũng đồng ý với quan điểm của Thạch Lỗi, hơn nữa cậu cũng hơi lo lắng cho đám người Đoàn Phong, theo lý thuyết bọn họ không thể lỡ hẹn mà không có lý do... Chắc họ đã bị
hắn
mà Vương Thải Phương nhắc tới ngăn ở bên ngoài thị trấn.
Viên Mục Dã không rõ thực lực của đối phương thế nào, nhưng có một điều cậu có thể khẳng định, đó chính là ba người họ đã là vật trong túi của
hắn
, bọn họ bây giờ có thể bình an vô sự, chỉ là vì chưa đến lúc tế lễ mà thôi...

Vậy tiếp theo phải làm thế nào? Đâu thể ngồi chờ chết ở chỗ này được?
A Triết trầm giọng hỏi.
Thạch Lỗi hừ lạnh một tiếng:
Bất kể thứ đó là gì... Lần này hắn đã tìm nhầm người! Ba người chúng ta một là không có yêu cầu, hai là không dễ mất đi tâm trí, hắn có thể làm gì chúng ta chứ?

Mặc dù Viên Mục Dã biết đây thật sự là một biện pháp, nhưng cậu không thể ra tay với những người đó được... Không phải cậu
Thánh Mẫu
, mà là cậu thấy đám người đó chỉ là những kẻ bị lợi dụng, bọn họ chỉ là một đám người đáng thương mà thôi.
Thạch Lỗi liếc mắt nhìn Viên Mục Dã, gã đoán ngay được suy nghĩ của cậu nên bất đắc dĩ lắc đầu:
Thôi quên đi... Ở đây không phải nước M, chúng ta khó mà giải quyết hậu quả khi giết cả một thị trấn.

Khi Viên Mục Dã trở lại sân nhà Sài Vũ, phía sân trước bỗng vang lên tiếng mở cửa, nếu đối phương tiến vào thì chắc chắn sẽ bắt gặp Viên Mục Dã... May mà Thạch Lỗi nhanh trí nên vào lúc quan trọng nhất đã giữ hai người lại để nói chuyện thêm một lúc, vì vậy Viên Mục Dã mới tranh thủ chút thời gian để nhảy về căn nhà cổ của họ Ngô.
Đến khi Thạch Lỗi và A Triết quay người chuẩn bị đi về căn nhà cổ họ Ngô, bọn họ thấy Viên Mục Dã đẩy cửa bước ra, ba người liếc nhau một cái rồi rất ăn ý mà quay về xe...
Khi đi qua hồ máu một lần nữa, Viên Mục Dã không thể không nhìn con quái vật nhỏ đang ngủ, cậu nghĩ thầm trong lòng:
Chẳng lẽ5 con quái vật nhỏ này chỉ tỉnh lại trong lễ tế thôi sao?

Nghĩ đến đây, trong lòng Viên Mục Dã bỗng nảy sinh một ý nghĩ xấu xa, nếu như bây giờ cậu giết chết con vật nhỏ này, liệu có phải là một lần vất vả suốt đời nhàn nhã hay không? Viên Mục Dã vừa nghĩ vừa rút con dao trên người ra và từ từ tiến đến chỗ con quái vật nhỏ đang ngủ say...
Lúc này, A Triết nhìn những người đi ngoài cửa sổ xe và nói:
Chắc những người này cũng là xác chết biết đi mà thôi, vậy giữ bọn họ lại làm gì? Hay là tôi ra ngoài vận động một chút... Giải quyết hết một lượt là được.

Thạch Lỗi xua tay:
Còn chưa đến lúc, khi chưa rõ tình huống thì tốt nhất đừng tùy tiện ra tay, mặc dù bây giờ chúng ta đã biết tại sao những người này lại bị mắc kẹt ở đây, nhưng chúng ta vẫn không biết thứ khống chế tất cả chuyện này... là cái gì.

Theo lý thuyết thị trấn nhỏ này có diện tích không lớn, chủ yếu là nó cũng chỉ có vài con đường, chỉ cần đi thẳng là rất nhanh có thể đi ra khỏi thị trấn nhỏ... Nhưng ba người cứ đi về phía trước mà mãi vẫn chưa thấy điểm cuối.

Cuối cùng, Viên Mục Dã giữ chặt hai người lại rồi bảo:
Đừng đi nữa, cứ tiếp tục thế này thì đến sáng cũng không thoát...


A Triết nghi ngờ nhìn xung quanh:
Trước đây tại sao tôi không nhận ra con phố này dài như vậy nhỉ? Có phải chúng ta gặp quỷ đả tường không?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.