Chương 1012: Chuyển hóa
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1174 chữ
- 2022-02-08 08:06:46
Viên Mục Dã suy nghĩ, sau đó chỉ vào Thạch Lỗi và A Triết:
Tôi muốn anh đưa hai người họ ra ngoài.
Ban đầu Ngô Hải Bằng còn 8không hiểu ý của Viên Mục Dã, nhưng Thạch Lỗi lại hiểu ngay, gã lạnh giọng hỏi:
Cậu điên rồi à? Chỉ còn một mình cậu thì làm sao có 3thể thoát được?
Viên Mục Dã cười lắc đầu:
Thành thật mà nói, chỗ này đã lạc hậu rồi.
Không ngờ Ngô Hải Bằng lại nhún vai:
Chẳng có cách nào cả, bởi vì mười mấy năm qua không có người mới đến hiến tế, có khá nhiều vật hiến tế nhưng toàn là bị lừa đến, chẳng có ai tình nguyện ở lại.
Đây là lần đầu tiên Ngô Hải Bằng gặp tình huống này, trước đó những người sẵn sàng hy sinh vô điều kiện vì người khác thì đều là người thân hoặc người yêu, người có thể hy sinh vì bạn bè... Đây mới là lần đầu tiên.
Người thân cái chó gì chứ! Viên Mục Dã, giữa chúng ta cùng lắm chỉ được coi là đồng nghiệp hờ thôi, tôi không cần cậu hy sinh để cứu chúng tôi! Cậu... chẳng phải cậu đã quên những gì xảy ra trong ba năm qua rồi sao?
A Triết lắp bắp hỏi.
Ngô Hải Bằng vung tay về phía bức tường, đám dây leo nhanh chóng tản sang một bên và để lộ ra một lỗ hổng lớn. Cùng lúc đó, Thạch Lỗi và A Triết chật vật ngã xuống đất, cách đó không xa là mấy người Đoàn Phong đang chạy đến...
Cái lỗ hổng này chỉ mở ra vài giây đồng hồ, đợi đến khi Thạch Lỗi phát hiện lỗ hổng này và muốn xông đến, đám dây leo lại bao vây lấy nó một lần nữa và bịt lại lỗ hổng.
Rốt cuộc thì anh là cái gì? Anh đã ở chỗ này bao lâu rồi?
Viên Mục Dã rất tò mò.
Viên Mục Dã cứ tưởng rằng Ngô Hải Bằng sẽ cho cậu một câu trả lời đầy vẻ bí ẩn, ấy vậy mà anh ta lại lắc đầu và nói:
Tôi chính là tôi! Tôi là một sinh vật cao cấp hơn con người, cũng chính là thần núi qua lời kể của các người đấy! Tôi vốn được sinh ra ở chỗ này và sống dựa vào sự nuôi dưỡng của con người.
Nhất định phải tình nguyện mới được à?
Viên Mục Dã không hiểu.
Ngô Hải Bằng gật đầu:
Đương nhiên, tôi không bao giờ ép buộc cả...
Lúc này, Ngô Hải Bằng lịch sự nói với Viên Mục Dã:
Đi thôi, chúng ta quay về căn nhà cổ của nhà họ Ngô...
Viên Mục Dã gật đầu, sau đó thờ ơ đi theo Ngô Hải Bằng về căn nhà cổ, trên đường đi cơ thể của Ngô Hải Bằng bị các cây dây leo thay nhau truyền đi, những cây dây leo đó dường như đều đến từ những tòa nhà xung quanh đây.
Tôi rất tò mò về một chuyện, không biết có thể hỏi được không?
Viên Mục Dã vừa đi vừa hỏi.
Trong mắt Ngô Hải Bằng, dường như Viên Mục Dã đã trở thành vật trong túi mình, vì vậy anh ta đắc ý nói:
Cậu cứ hỏi đi...
Năng lực tư duy của anh rất mạnh, tiếc là chỉ có thể dựa vào miệng của con người để nói chuyện...
Viên Mục Dã tỏ vẻ tiếc nuối.
Không ngờ Ngô Hải Bằng lại cười nói:
Đó là vì cậu bây giờ không thể giao tiếp với tôi bằng ý niệm...
Anh ta nói xong bèn nhìn những người dân ở xung quanh:
Nhưng cậu nhìn bọn họ đi, chỉ cần tôi muốn thì tôi có thể giao tiếp với họ mọi lúc mọi nơi.
Viên Mục Dã thấy A Triết thật sự lo lắng, cậu bèn vỗ vai gã rồi nói:
Yên tâm đi, tôi có thể ra ngoài... Còn nữa, mặc dù tôi đã quên nhiều chuyện xảy ra trong ba năm qua, nhưng tôi có thể khẳng định một điều, đó chính là việc mất trí nhớ không phải ý muốn của tôi, vì vậy cũng không phải tôi cố tình muốn quên những chuyện đã trải qua với các anh.
Viên Mục Dã nói xong bèn nhìn thoáng qua Thạch Lỗi, sau đó quay đầu nói với Ngô Hải Bằng:
Còn chờ cái gì nữa, vị thần không gì không làm được này, nhanh lên nào!
Viên Mục Dã gật đầu:
Sao vậy? Chẳng ph6ải anh sẽ đáp ứng mọi thứ à? Không làm được sao?
Ngô Hải Bằng bối rối:
Bọn họ là gì của cậu? Người thân? Người yêu?
Viên Mục Dã thản nhiên đáp:
Bạn bè, anh em...
Viên Mục Dã nghe mà trợn tròn mắt, cậu nghĩ thầm: Không biết mấy kẻ đen đủi bị lừa đến làm vật hiến tế có cam tâm tình nguyện hay không?
Khi đang nói chuyện, bọn họ đã quay về căn nhà cổ của nhà họ Ngô, Viên Mục Dã nhớ lại đám rong biển thần bí kia, cậu bèn thuận miệng hỏi:
Cái thứ gì thoắt ẩn thoắt hiện ở dưới giếng cổ thế?
Ngô Hải Bằng mỉm cười, sau đó có vài chiếc dây leo đột ngột chui ra từ bức tường, nó cuốn lấy Thạch Lỗi và A Triết rồi nhanh chóng chui vào bên trong bức tường...
Viên Mục Dã nhìn vào chỗ hai người biến mất, sau đó lắc đầu hỏi:
Xong rồi à? Nhưng làm sao anh có thể chứng minh được họ đã rời khỏi chỗ này?
Tôi tự có cách của mình, các anh... Không cần phải quan tâm!
Viên Mục Dã trả lời qua loa.
Ngô Hải 9Bằng hỏi với vẻ khó tin:
Cậu muốn hy sinh chính mình để thả hai người họ rời đi...?
Anh biết nhiều về con người như vậy, chẳng lẽ anh có thể tái tạo ký ức của những người này sao?
Viên Mục Dã hỏi dò.
Đối phương gật đầu:
Cũng gần như vậy, cho nên tôi phải liên tục hấp thu những người mới vào thị trấn, nếu không mọi thứ ở đây sẽ tách rời với thế giới bên ngoài...
Viên Mục Dã nghe xong giương mắt nhìn Ngô Hải Bằng đang bị dây leo kéo đi, cậu hỏi:
Anh là thực vật à?
Ngô Hải Bằng lắc đầu:
Thực vật quá nhỏ đối với tôi, nói chính xác thì... Tôi là một loài sinh vật có nhân, hơn nữa còn là một loài sinh vật mà con người chưa biết tới, tôi ở giữa thực vật và động vật.
Ngô Hải Bằng giật mình:
Cậu có thể nhìn thấy chúng nó à?
Ừ... thỉnh thoảng, nhưng chỉ dưới ánh sáng mạnh mới được.
Viên Mục Dã đáp thành thật.
Ngô Hải Bằng nghe xong thở dài:
Càng nói chuyện với cậu, tôi lại càng cảm thấy cậu rất thú vị... Tôi thật sự không nỡ để cậu trở thành vật hiến tế.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.