Chương 1023: Sinh vật cấp thấp


Viên Mục Dã đã bắt được điểm chết của đối phương, làm sao có thể dễ dàng buông tha chứ? Cậu bóp chặt cái cổ mảnh dẻ của con quái vật bằng mộ8t bàn tay, một tay khác móc bình sữa thủy tinh giấu dưới quần áo ra, sau đó ném hết bình này tới bình khác lên đám dây leo mọc đầy trên vác3h đá bên cạnh.

Mùi xăng nồng nặc tràn lan xung quanh trong nháy mắt. Những kẻ mặc áo choàng đen giống An Tĩnh thấy thế thì thoắt bi9ến sắc, tất cả đều nhìn về phía An Tĩnh bằng vẻ kinh hoàng. Cô ta thì lại căm tức nhìn Viên Mục Dã, nghiến răng nghiến lợi hỏi:
Rốt cuộc c6ậu muốn làm gì!?


Viên Mục Dã lấy một cái bật lửa ra đánh lên, rồi chầm chậm giơ ra gần dây mây bị hắt xăng bên cạnh, cậu cười lạnh5, nói:
Chị cảm thấy sao?

Người xung quanh thấy thế muốn xông lên tranh giành, Viên Mục Dã cắn răng giơ bật lửa lên:
Ai bước lên một bước cũng đừng trách tôi không khách sáo!

Quả nhiên chiêu này xài được, những kẻ được An Tĩnh cầm đầu lập tức không dám dễ dàng tiến lên nữa, chỉ có thể đứng ở đó nhìn chòng chọc mỗi cử động của Viên Mục Dã. Ai ngờ đúng lúc này, Viên Mục Dã bỗng cảm giác trong tai có tiếng ong ong, dường như có một suy nghĩ khác đang liên tục luồn lách vào đầu cậu.

Viên Mục Dã…
Một giọng khá quen tai vang lên trong đầu Viên Mục Dã.
Viên Mục Dã hơi phẫn nộ:
Phục chế… phục chế như thế nào? Đó là một người có máu có thịt, không phải rối gỗ đồ chơi!

Giọng nói kia cười nhẹ:
Không phải cậu muốn biết An Tĩnh sinh đứa trẻ này ra như thế nào ư? Thật ra đây là cơ thể con người mà tôi chế tạo cho bản thân mình, chẳng qua cần Sài Vũ cung cấp một chút gen con người mà thôi. Đáng tiếc đây lại là một sản phẩm thí nghiệm thất bại. Đúng là nó có hình hài con người, nhưng lớn lên lại ra dáng vẻ như quỷ thế này… Hơn nữa khuyết điểm lớn nhất của nó là không thể lớn lên một cách bình thường, chỉ có thể mãi mãi mang bộ dạng quỷ quái này, thậm chí còn không nói được tiếng người nữa.


Chẳng lẽ bởi vì vậy mà ông mới muốn thay Sài Vũ bằng được ư?
Viên Mục Dã nghi ngờ.
Viên Mục Dã cười lạnh tanh:
Thế thì sao chứ? Không phải cái mạng của ông vẫn đang nằm trong tay tôi ư?

Nghe vậy, không những đối phương không tức giận mà còn nói bằng giọng điệu hứng khởi:
Quả nhiên cậu rất đặc biệt… có thể đoán được tôi sống nhờ trong cơ thể trẻ con này.

Viên Mục Dã trầm giọng nói:
Thật ra điều này cũng không khó đoán. Lũ tay sai bỏ đi của ông càng muốn xem nhẹ sự tồn tại của Tiểu Bảo ở trước mặt tôi, thì lại càng chứng minh bản thân chuyện này nhất định có vấn đề. Có điều lúc trước tôi cũng không thể khẳng định một trăm phần trăm, chẳng qua là cược một lần mà thôi…


Chỉ cần cậu đồng ý, tôi có thể giúp cậu làm Diệp Dĩ Nguy sống lại.
Đối phương nói một câu rất đột ngột.
Viên Mục Dã hơi sửng sốt, nhưng ngay sau đó cậu lắc đầu cười to:
Nếu tôi mà tin chuyện ma quỷ kiểu này thì có lẽ sẽ trở thành tên ngốc nhất trên đời này!

Ai ngờ đối phương lại tiếp tục nói:
Trước hết cậu nghe tôi nói hết rồi hãy đưa ra phán đoán cũng không muộn… Tôi có thể phục chế ra một người giống như đúc dựa trên giọng nói và dáng điệu nụ cười của Diệp Dĩ Nguy trong trí nhớ cậu, cam đoan chẳng khác gì người kia, thế nào!?

Cậu thầm cả kinh, giọng nói này là của Diệp Dĩ Nguy… Nhưng Viên Mục Dã nhanh chóng nhận thức được có lẽ chuyện này liên quan đến sợi dây leo mảnh đâm thủng cổ tay mình, vì thế cậu lập tức nhìn xuống con quái vật trong tay, quả nhiên nó đang lừ mắt nhìn xoáy vào cậu.

Giả thần giả quỷ trước mặt tôi vô ích thôi.
Viên Mục Dã lạnh giọng.
Ai ngờ giọng Diệp Dĩ Nguy lại vang lên lần nữa:
Bây giờ tôi có thể nhìn trộm tất cả ký ức của cậu. Ở trước mặt tôi, chẳng có gì đáng là bí mật cả.


Đừng! Tuyệt đối đừng! Cậu thả Tiểu Bảo ra, bây giờ tôi có thể thả cậu rời khỏi đây!
An Tĩnh mặt cắt không còn giọt máu.
Viên Mục Dã liếc con quái vật trong tay mình, hừ lạnh rồi nói:
Lần này đúng là các người đã tính toán sai lầm rồi. Từ trước tới nay, con người của tôi đều mềm cứng không ăn, thời gian mấy người sống ở trên đời cũng dài lắm rồi, chắc đã sống đủ rồi nhỉ? Hôm nay tôi sẽ tự mình tiễn các người lên đường…

Ai ngờ lúc này cái cổ mảnh khảnh của con quái vật đột nhiên giật nảy lên, ngay sau đó một sợi dây leo to bằng ngón tay chui ra khỏi miệng nó, đâm xuyên qua cổ tay Viên Mục Dã từng chút một, cậu đau đến mức run lên, máu tươi chảy dài dọc theo cánh tay. Nhưng dù vậy, Viên Mục Dã vẫn không thả tay, vẫn bóp chặt cổ con quái vật.
Đối phương đáp không hề giấu giếm:
Đúng là vì nguyên nhân này… Nghĩ tới nghĩ lui, tôi cảm thấy ắt hẳn là gen của Sài Vũ xảy ra vấn đề, cho nên muốn đổi người khác xem thử.


Viên Mục Dã lập tức cười lạnh:
Vì thế mà ông nhằm vào tôi?



Đúng, điều kiện mọi mặt của cậu đều tốt, chỉ cần gen của cậu và An Tĩnh phù hợp là cô ta có thể sinh cho tôi một cơ thể hoàn thiện… Cùng lý lẽ đó, chỉ cần cậu muốn, tôi cũng có thể làm Diệp Dĩ Nguy sống lại bằng cùng cách đó.



Cực kỳ vớ vẩn! Ông muốn tôi và An Tĩnh sinh ông ra, sau đó lại sinh thêm một Diệp Dĩ Nguy nữa ư? Với mạch não đó thì ông cũng chỉ có thể mãi mãi làm sợi dây leo thôi!
Viên Mục Dã cảm thấy quả thật là mình đã nghe được câu chuyện cười hoang đường và vô lý nhất trên đời này.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.