Chương 1025: Người trong gương


Thấy Viên Mục Dã có vẻ kinh ngạc, Đoàn Phong giải thích:
Cậu và Trương Khai chạy ra ngoài không bao lâu, thị trấn kia lập tức biến mất, cũn8g chỉ thừa lại mỗi một cái hố to hình tròn.


A Triết ở cạnh bên căm tức nói:
Lần này xong đời, hai mươi triệu của tập đoàn đã ném 3đá trôi sông rồi.

Vài ngày sau, Viên Mục Dã khỏi hẳn và ra viện, nhưng Đoàn Phong vẫn cảm thấy dường như cậu trở nên trầm lặng hơn, vì thế anh ta quyết định hủy bỏ kế hoạch đi ra ngoài vốn có để đưa Viên Mục Dã về số 54 kiểm tra toàn diện một lần nữa.
Nhưng Đoàn Phong nào biết đâu rằng, Viên Mục Dã trầm lặng không phải do sức khỏe, mà là bởi vì cậu đã khôi phục ký ức lần nữa.
Chẳng qua lần này Viên Mục Dã khôn hơn, không điên cuồng giày vò người khác và chính bản thân mình giống như trước, bởi vì kết quả của việc làm như vậy chỉ có một, đó là lại bị rút ký ức. Cho nên giờ đây Viên Mục Dã chỉ có thể ít nói đi, không gây sự nữa, tránh giẫm lên vết xe đổ hết lần này đến lần khác.
Trở lại thủ đô, lão Lâm kiểm tra toàn diện cho Viên Mục Dã, nhưng vẫn chẳng phát hiện vấn đề gì. Bản thân Viên Mục Dã cũng thể hiện rất bình thường, bởi vậy vốn chẳng ai ngờ đến cậu đã khôi phục ký ức từ lâu.
Ngay khi Đoàn Phong và Thạch Lỗi chuẩn bị liên hệ bệnh viện lớn ở thủ đô, muốn chuyển Viên Mục Dã hôn mê bất tỉnh lên đó, cậu bất ngờ tỉnh lại mà không hề có dấu hiệu gì.
Thật ra sau ca mổ, Viên Mục Dã chưa tỉnh lại là bởi vì cậu cảm thấy cả người vừa nặng nề vừa mệt rã, rất nhiều lần nghe thấy Đoàn Phong và Thạch Lỗi bàn bạc chuyện của mình ở trước giường bệnh, lúc ấy rõ ràng cậu đã khôi phục ý thức, nhưng kiểu gì cũng không tỉnh lại nổi…
Mặc dù sắc mặt Thạch Lỗi cũng không tốt đẹp cho lắm khi nghe vậy, nhưng cuối cùng gã vẫn lắc đầu và bảo:
Trước 9hết không lo được nhiều như vậy, nhanh nhanh đến bệnh viện đi!

May mà Viên Mục Dã cũng không bị thương bộ phận hiểm yếu, bác sĩ mổ6 lấy dây leo ra xong thì không có gì đáng ngại nữa. Không biết tại sao, Viên Mục Dã được mổ xong cũng không tỉnh lại ngay lập tức, mà hôn m5ê một ngày một đêm không rõ nguyên nhân.
Viên Mục Dã cười lắc đầu:
Thôi đừng lãng phí tiền của tập đoàn, nếu không tôi lại phải trả thêm nhiều tiền nợ…


Việc này cũng không cần cậu lo… Suy cho cùng, đây cũng được coi như tai nạn lao động, chắc chắn tập đoàn sẽ chi trả cho cậu.
Thạch Lỗi nói nhẹ nhàng bâng quơ.
Nhưng có bình thường hay không thì chỉ có trong lòng Viên Mục Dã rõ ràng nhất, bỏ qua không đề cập tới chuyện cậu khôi phục ký ức, cậu phát hiện mình còn có thêm một tật xấu, đó là gặp ảo giác. Cậu thường xuyên nghe thấy Diệp Dĩ Nguy gọi tên mình trong lúc lơ đãng.
Viên Mục Dã cũng không nhắc tới với lão Lâm về điều này, bởi vì ngay từ đầu cậu nghi ngờ đây có thể là tác dụng phụ của việc rút ký ức. Nếu nói cho lão Lâm biết, không chừng anh ta sẽ làm một vài kiểm tra về mặt này cho cậu, đến lúc đó rất có thể chuyện khôi phục ký ức sẽ lộ tẩy.
Ai ngờ buổi tối hôm nay, Viên Mục Dã ngủ đến nửa đêm thì cảm thấy hơi khát nước, cậu nhỏm dậy muốn ra chỗ máy lọc nước ngoài hành lang ký túc xá rót ly nước. Mà khi đi ngang tấm gương trên hành lang, cậu chợt nghe thấy giọng Diệp Dĩ Nguy vang lên từ trong gương.
Viên Mục Dã rùng mình, sau đó kinh ngạc quay đầu nhìn vào gương, thấy bóng dáng Diệp Dĩ Nguy thình lình xuất hiện ở trong đó. Anh ta đang chất vấn cậu bằng sắc mặt âm u và nặng nề:
Tại sao không chịu báo thù cho tôi? Tại sao không giết tên súc sinh đó?!

Mới vừa tỉnh lại, trạng thái của Viên Mục Dã hơi lơ mơ, chẳng cảm nhận được sự vui vẻ trong lòng mọi người, mãi đến khi vai trái đau nhói lên từng cơn, cậu mới hiểu mình lại may mắn sống sót một lần nữa.
Thạch Lỗi thấy sắc mặt Viên Mục Dã hơi nặng nề, nên cố tình trêu cậu:
Sao? Không phải cậu lo trên vai sẽ để lại sẹo chứ? Cậu có thể yên tâm về điều này, tập đoàn của chúng ta có kỹ thuật tái sinh da hàng đầu, cam đoan sẽ chữa cho cậu mướt mườn mượt hơn cả trước kia!

Sau đó Thạch Lỗi lại dặn dò Viên Mục Dã vài câu rồi rời khỏi với A Triết. Trước khi đi gã còn cố tình liếc Đoàn Phong. Sau khi hai người Thạch Lỗi rời khỏi đây không lâu, Đoàn Phong cũng tìm cớ ra ngoài phòng bệnh.
Viên Mục Dã không khỏi âm thầm cảm thán, xem ra Thạch Lỗi có chuyện gì muốn nói với Đoàn Phong mà không thể để cậu nghe thấy, cho nên mới ra hiệu bằng ánh mắt để anh ta đi ra ngoài, không ngờ hiện giờ hai người bọn họ lại bị mình ép uổng tới mức ăn ý như thế.
Đoàn Phong không khách sáo nói với Thạch Lỗi:
Lần này nếu Viên được tính là tai nạn lao động, thì tập đoàn các người không định bồi thường ít tiền thuốc men gì đó à? Hay ít nhất cũng phải cho nghỉ bệnh mấy ngày chứ!?

Thạch Lỗi không phản bác lời Đoàn Phong, chỉ vén đồ bệnh nhân của Viên Mục Dã lên xem xét vết thương trên vai trái:
Được thôi, tôi và A Triết về trụ sở chính trước một chuyến, viết báo cáo về tình hình ở đây nộp lên trên. Nom cậu thế này, kiểu gì cũng phải tĩnh dưỡng thêm mấy ngày. Vậy đi, một tuần sau chúng tôi sẽ quay lại đón cậu.

Sau này vẫn là vào buổi tối, Viên Mục Dã chợt nghe thấy Diệp Dĩ Nguy gọi mình, cậu mới bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn trần nhà trắng tinh trên đỉnh đầu sửng sốt hồi lâu, rồi khi Đại Quân vào xem xét tình hình mới phát hiện cậu đã tỉnh.
Tiếp theo bác sĩ vội vã lại đây dò hỏi Viên Mục Dã vừa mới thức tỉnh vài câu đơn giản rồi mới dám chắc chắn cậu đã tỉnh táo hoàn toàn. Lúc này mọi người mới yên lòng.
Nếu trước kia, Viên Mục Dã chỉ thỉnh thoảng có ảo giác về giọng nói của Diệp Dĩ Nguy, lần này lại nhìn thấy anh ta một cách rõ rành rành! Viên Mục Dã lập tức cảm thấy trong lòng hoảng hốt, kết quả cái ly thủy tinh trong tay rơi xuống đất.

Tiếng ly vỡ đánh thức Đoàn Phong ngủ ở sát vách. Anh ta đi ra xem, thấy Viên Mục Dã đang ngơ ngác đứng ở trước gương, nhìn đắm đuối vào bản thân trong gương không hề nhúc nhích.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.