Chương 103: Sự yên lặng cuối cùng



Xin chào đội trưởng Đoàn.
Đối phương vừa mở miệng ra là nói tiếng Trung Quốc lưu loát.

Đoàn Phong đáp với khuôn mặt k8hông cảm xúc:
Anh là người Trung Quốc?

Trên boong tàu, tất cả thành viên của số 54 đều đứng ở bên cạnh rào chắn nhìn biển rộng. Bởi vì thỏa thuận bảo mật, cho nên trước khi lên đảo, bọn họ đã đưa tất cả điện thoại di động cho tiến sĩ Lâm bảo quản.
Lúc này Trương Khai nói với vẻ giận dỗi:
Phong cảnh đẹp thế mà không thể chụp ảnh lưu niệm, đúng là mất hứng!


Xem anh nói ủ rũ kìa, còn sự yên lặng cuối cùng nữa? Chờ lần này về, chúng ta phải xẻo thịt tổng giám đốc Lâm một trận, cần phải làm cho anh ấy dốc máu ra!
Trương Khai cười gian.
Viên Mục Dã nghe xong không nói gì, cậu lại cố ý vô tình nhìn về phía mấy người lính đánh thuê kia. Cậu thấy tất cả bọn họ đều không còn vẻ rời rạc như trước, cả đám đều cảnh giác nhìn mấy người của số 54.
Vừa nói ra câu này, quả nhiên sắc mặt Kim Yong Ji thay đổi, như thể bị người ta nói trúng chỗ đau, nhưng anh ta chợt khôi phục lại như thường và cười bảo:
Anh đẹp trai này thính tai thật, đúng là tôi đã học ở đại học Duyên Biên một năm.

Viên Mục Dã ngầm hiểu chuyện không đơn giản như vậy. Xem phản ứng vừa rồi của Kim Yong Ji, chỉ sợ tên này không phải người dân tộc của Triều Tiên thì là người Triều Tiên… Hiện giờ có nhiều người trốn khỏi Bắc Hàn đều làm lính đánh thuê cho người ta ở bên ngoài để kiếm tiền, đến lúc kiếm đủ tiền rồi là biến hình thành người Nam Hàn ngay.
Những người lên đảo trước đó đã tìm kiếm tất cả các tòa nhà gần bến tàu, từ một ít hình ảnh tư liệu mà bọn họ truyền lại lúc ấy, không khó nhận ra, hòn đảo không bị ảnh hưởng nhiều bởi cơn bão, chắc chắn không đến mức thổi bay hết tất cả người trên đảo…
Bởi vì hòn đảo nhỏ nơi bọn họ đang ở cách đảo Kapok rất gần, gần như có thể cách biển nhìn thấy nhau, cho nên đoàn người bọn họ chọn đi phà thường chở khách du lịch đến đảo. Đồng thời, thuyền quân đội cũng sẽ luôn đậu ở gần bến tàu trên đảo Kapok để tiếp ứng bất cứ lúc nào.
Đang thất thần, Viên Mục Dã đột nhiên cảm thấy có người vỗ nhẹ mình. Cậu vội quay đầu lại thì thấy Trương Khai cười cợt nói:
Anh nghĩ cái gì vậy?

Viên Mục Dã cũng cười, đáp:
Không nghĩ gì cả, chỉ đang cảm nhận sự yên lặng cuối cùng này.

Mà anh chàng Kim Yong Ji trước mặt không hề có khẩu âm lạ nào của người nước ngoài học nói tiếng Trung Quốc, mà trái lại hình như hơi có trọng âm vùng Đông Bắc...
Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã thử hỏi:
Ồ, phải không? Vậy anh học ở đâu? Không phải là Duyên Biên ở Cát Lâm chứ?!

Có điều dù sao đây cũng là việc riêng của đối phương. Trước mắt đám lính đánh thuê này đều giắt đầu ở cạp quần để kiếm tiền mồ hôi nước mắt, người không có quá khứ đặc biệt thì đúng là không đến mức cứ phải chạy đi liều mạng như vậy.

Hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ…
Kim Yong Ji cười nhẹ.
Đối phương lắc đầu nói:
Tôi tên Kim Yong Ji, là người Hàn Quốc, đã từng du h3ọc ở Trung Quốc một năm.

Nghe vậy, Đoàn Phong chẳng nói gì, chỉ lễ phép bắt tay với Kim Yong Ji. Nhưng Viên Mục Dã lạ9i cảm thấy người này nói tiếng Trung Quốc quá sõi, tuyệt đối không thể chỉ đơn giản là sống ở Trung Quốc một năm được.
Hễ là người nước ngoài học tiếng Trung Quốc, chắc chắn không thể không có một chút khẩu âm nào, trừ khi anh ta đã sống ở Trun5g Quốc từ nhỏ… Ví dụ như cái người Canada nói tấu hài trên chương trình Gala Xuân nhiều năm trước, tuy tiếng Trung Quốc của anh ta đã tiêu chuẩn đến mức có thể nói tấu hài rồi, nhưng chỉ cần anh ta mở miệng, bạn có nhắm mắt lại cũng có thể nhận ra anh ta là một người nước ngoài.
Đoàn Phong cười bảo:
Không sao, sau khi trở về bảo tổng giám đốc Lâm bỏ tiền đưa chúng ta ra ngoài chơi một vòng, ai bảo anh ta vì tình cảm riêng của mình mà lừa chúng ta tới đây!

Viên Mục Dã ngắm biển rộng trước mắt, cảm nhận gió biển thỉnh thoảng nhẹ vỗ về gương mặt của mình, nhưng ở trong lòng lại ngẫm lời của Đoàn Phong… Thật ra cậu nhận thấy, quan hệ giữa Đoàn Phong và tiến sĩ Lâm không phải là kiểu cấp trên cấp dưới giống bình thường, bởi vì có rất nhiều lúc đều là tiến sĩ Lâm chủ động hạ thấp mình bàn chuyện với Đoàn Phong.
Trước khi chính thức lên đảo, tiến sĩ Lâm và Trương Vân cùng quay lại. Bọn họ mang về bản đồ địa hình mới nhất của đảo Kapok của bên quân đội, vừa mới chụp lại bằng vệ tinh quân dụng của nước J.
Dựa theo bản đồ địa hình mới nhất này, đảo Kapok chiếm diện tích 4,56 km vuông. Hầu hết các tòa nhà thương mại của hòn đảo tập trung gần bến tàu, trong khi những ngôi nhà vườn kiểu Tây còn sót lại từ thế kỷ trước được phân bố trên những ngọn đồi phía Đông Bắc đảo Kapok.
Đoàn Phong cười đáp:
Không sao cả… Chúng ta ai lo việc nấy là được.

Lúc này Viên Mục Dã nhìn về phía sáu lính đánh thuê còn lại, phát hiện có một người đàn ông Âu Mỹ thân hình cao lớn trong số đó đang nhìn bọn họ bằng ánh mắt tàn nhẫn… Trong lòng Viên Mục Dã thoáng rùng mình, cậu đã nhìn thấy ánh mắt như thế này ở vô số tội phạm giết người không chớp mắt, xem ra chuyến đi đảo Kapok lần này chưa chắc nhẹ nhàng như lần hành động trước.

Hợp tác ư? Chưa chắc, chỉ cần chúng ta không can thiệp chuyện của nhau là được rồi.
Đoàn Phong nói với giọng điệu lạnh nhạt.
Kim Yong Ji nghe vậy cũng không tức giận, chỉ nhún vai nói:
Không thành vấn đề… Mục tiêu của chúng tôi là cứu Boone về, nhiệm vụ của các anh là tìm được Boone, giữa hai bên cũng không xung đột, đúng không?

Lúc này Viên Mục Dã nghiêng đầu tới gần Đoàn Phong và bảo:
Đội trưởng Đoàn, tôi cảm thấy người có vóc dáng cao kia mới là đội trưởng của những người này, chứ không phải là tên Kim Yong Ji chủ động tới chào hỏi chúng ta đâu.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.