Chương 1039: Nhấc xe
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1208 chữ
- 2022-02-08 08:07:24
Trong ký túc xá của số 54, Viên Mục Dã đang thu dọn chỗ hành lý ít đến thảm thương của mình thì Đoàn Phong đi tới, anh ta nói:
Lần này qua8y trở về đó nhớ phải hết sức cẩn thận…
Viên Mục Dã vừa nghe vừa ném một bộ quần áo vào trong túi, sau đó cười nói với Đoàn Phong:3
Yên tâm đi, tôi biết rồi mà.
Đoàn Phong đương nhiên nghe ra Viên Mục Dã chỉ nói chiếu lệ, nhưng anh ta cũng không bóc trần mà c9hỉ thở dài:
Không cần quay về nhà thăm một chút sao?
Đoàn Phong chỉ biết thở dài:
Đúng thế thật… Xem ra sau này không thể quá chiều cậu được! Nhưng có một số chuyện cậu phải nhớ kĩ cho tôi, là nếu gặp được bất cứ chuyện gì không giải quyết được ở bên ngoài, cậu nhất định phải liên hệ với tôi đầu tiên, biết không?
Viên Mục Dã ngẩn người, sau đó buồn cười quá, nói:
Anh trở nên dài dòng như thế từ khi nào vậy?
Đoàn Phong tỏ ra bất đắc dĩ:
Chẳng phải tôi sợ mình không nói lời nào là thằng nhóc cậu lại giả vờ khách sáo hay sao?
Một đoàn người đưa Viên Mục Dã ra cửa, Thạch Lỗi và A Triết đã chờ sẵn ở bên ngoài. A Triết thấy Viên Mục Dã cuối cùng cũng ra ngoài thì không vui, nói:
Cậu lề mề cái gì thế? Chậm hơn nữa là không kịp lên máy bay đâu đấy!
Viên Mục Dã bèn xoay người nói với mọi người:
Được rồi, mọi người quay trở về đi!
Trương Khai bịn rịn:
Đến nơi là anh phải gọi điện thoại về đấy!
Viên Mục Dã lắc đầu:
Thôi, anh cũng biết thân phận của Lệ Thần khá mẫn cảm6, nếu để bọn Thạch Lỗi nhìn thấy được thì phiền lắm, tên kia vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện năm đó đấy. Khi nào anh rảnh nhớ giúp tôi5 chạy qua nhìn một chút là được. Mà trước đó tôi cũng đã nói với Lệ Thần rồi, nếu gặp phải chuyện gì thì cứ tới tìm anh…
Đoàn Phong hừ nhẹ:
Sao chẳng thấy cậu tự sắp xếp chuyện của mình rõ ràng như thế nhỉ…
Viên Mục Dã cười:
Còn chẳng phải là bởi vì có các anh giải quyết giúp tôi những nỗi lo về sau à?
Viên Mục Dã nhẹ gật đầu, cậu đưa mắt nhìn mọi người một lượt rồi xoay người lên xe. Lần này rời đi, đến ngay cả chính Viên Mục Dã cũng không biết mình có còn mạng để về gặp lại bọn họ hay không, nên cậu cảm thấy khá buồn…
Trên đường đi, Thạch Lỗi thấy Viên Mục Dã không nói câu nào, bèn đùa:
Sao thế? Không nỡ xa mấy người bọn họ à?
Viên Mục Dã cười:
Chắc vậy, đời tôi không có nhiều bạn bè, mấy người bọn họ mặc dù là đồng nghiệp đấy, nhưng cũng là bạn của tôi. Trước kia ngày nào cũng làm việc cùng nhau nên chẳng cảm thấy gì, sau này tách ra rồi mới thấy được ở bên nhau thật đáng quý.
Thạch Lỗi thở dài:
Chỉ mong là tôi đã suy nghĩ nhiều rồi nhỉ?
Ai ngờ đúng lúc Thạch Lỗi đang muốn nghiên cứu và thảo luận sâu hơn về vấn đề này với Viên Mục Dã, tài xế xe taxi bỗng đạp chân ga và dừng xe lại. A Triết thấy thế vội nhíu mày, hỏi:
Xảy ra chuyện gì à bác tài?
Lúc này tài xế xe taxi chỉ tay về đằng trước và nói:
Hình như phía trước xảy ra vụ tai nạn, xe tạm thời không đi qua được!
Viên Mục Dã liếc mắt về phía gã:
Ồ? Khác lạ như thế nào?
Thạch Lỗi lắc đầu:
Khó tả lắm… có thể nói là một loại cảm giác thôi!
Viên Mục Dã nghe thế thì cười:
Không phải anh vẫn luôn chỉ nhìn vào số liệu thực tế mà không tin cảm giác sao?
Hai người đang nói chuyện thì bỗng có cuộc gọi của Thạch Lỗi, Viên Mục Dã nhìn lướt qua màn hình rồi nhấc ba lô lên và bảo:
Hai người Thạch Lỗi đến rồi, tôi đi đây…
Đoàn Phong gật đầu:
Đi đi, cả đám kia đều đang ở bên ngoài chờ cậu đấy, dù sao chúng tôi cũng phải tiễn cậu tới cổng chứ hả?
Viên Mục Dã đi ra ngoài thì thấy đúng là đám Đại Quân đang đứng hết ở ngoài cửa, trên mặt ai nấy đều treo một nụ cười cứng nhắc…
Lúc này, Viên Mục Dã nghĩ đến chuyện có khả năng Đoàn Phong đã đem chuyện cậu khôi phục trí nhớ nói cho Thạch Lỗi biết rồi, thế là cậu thử hỏi:
Đội trưởng Đoàn… không nói gì với anh à?
Thạch Lỗi pha trò:
Cậu nói Đoàn Phong? Anh ta ghét tôi thế nào không phải là cậu không biết? Anh ta có thể nói với tôi cái gì chứ?!
Viên Mục Dã chỉ cười mà không lên tiếng, xem như miễn cưỡng chấp nhận cái lý do thoái thác này của Thạch Lỗi, Ai ngờ đúng lúc này gã lại đột nhiên nói sang chuyện khác:
Tại sao tôi cứ có cảm giác, từ khi cậu trở về từ cái thị trấn nhỏ kia, hình như trở nên hơi khác lạ thì phải?
Viên Mục Dã thấy thế bèn trêu:
Trông mấy người kìa, sao cười gì mà còn khó coi hơn cả khóc thế?
Nói đến đây, cậu nhìn sang Tằng Nam Nam chẳng có biểu cảm gì và bảo:
Chỉ có con bé Nam Nam này là biểu lộ tự nhiên nhất thôi…
Tằng Nam Nam nghe cậu nói thế thì thở dài:
Anh Viên… Anh phải giữ gìn sức khỏe đấy.
Viên Mục Dã nhẹ nhàng xoa đầu Tằng Nam Nam:
Em cũng thế nhé…
Thạch Lỗi nghe thế vội nhìn lên phía trước, gã hỏi:
Có thể đi đường vòng qua không?
Tài xế xe taxi nghĩ một lúc rồi nói:
Được thì được, nhưng hơi xa hơn một chút, tôi sợ sẽ làm trễ chuyến bay của các cậu…
Ngay khi mấy người bọn họ không biết nên làm gì, thì đột nhiên có tiếng gõ lên cửa kính xe, tài xế xe taxi hạ cửa kính xuống và thấy một người phụ nữ hơn 30 tuổi đang vừa khóc nức nở vừa nói:
Tôi cầu xin các anh giúp đỡ nhấc chiếc xe lên, con gái của tôi bị cuốn vào trong gầm xe rồi!
Nghe xong, tài xế taxi vội vàng quay đầu nhìn ba người bọn họ, tuy mạng người quan trọng, nhưng dù sao bọn họ cũng đang chuẩn bị ra sân bay để cho kịp chuyến bay, nếu họ không muốn giúp việc này thì người tài xế taxi như anh ta cũng không dám lên tiếng…
Kết quả là Thạch Lỗi còn chưa nói gì, Viên Mục Dã đã đẩy cửa đi xuống. Thạch Lỗi thấy thế đành thở dài, sau đó gọi A Triết cùng xuống giúp đỡ… Nhưng khi đi đến hiện trường tai nạn, tất cả bọn họ đều đơ người.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.