Chương 1044: Số phận hoàn toàn trái ngược


Người phụ nữ trong thang máy vốn đang đắm chìm trong sung sướng vì được hẹn hò với tình nhân, đột ngột thấy một bác sĩ trẻ8 lách vào, nên lập tức tỏ ra cảnh giác:
Cậu thuộc phòng nào? Sao lại ở đây?


Viên Mục Dã liếc bảng tên đeo trên 3ngực người phụ nữ, sau đó không hoảng hốt cũng không gấp gáp gì, quơ điện thoại di động trong tay:
Chị... Tô Tây, chị đo9án xem vừa rồi tôi đã quay được cái gì?


Nghe vậy, sắc mặt Tô Tây thoắt thay đổi:
Cậu muốn làm gì!?

Tô Tây gật đầu:
Đó là những người hiến tặng có chất lượng khá tốt từ tuổi, cân nặng đến nhóm máu. Ngày mai bọn chúng sẽ được đối chiếu và so sánh HLA, đến lúc đó sẽ biết ai là người hiến tặng phù hợp nhất cho bệnh nhân VIP.


Người hiến tặng? Liệu từ này có châm chọc quá không?
Viên Mục Dã cười lạnh.
Tô Tây bị mỉa đến mức sửng sốt, sau đó cũng thở dài:
Thế thì có thể làm gì? Mỗi người một số phận, trẻ con có thể đến đây chỉ có hai loại, một là người được hiến tặng, một là người hiến tặng, xuất thân khác nhau dẫn đến số phận hai người hoàn toàn trái ngược… Nhưng đừng nói với tôi là cậu vừa tới không lâu, cho nên không quen nhìn những việc này đấy nhé.

Viê6n Mục Dã cười nhẹ:
Không muốn làm gì hết, chỉ muốn chị Tô Tây dẫn tôi lên trên lầu xem thử người chuẩn bị được mổ kia mà5 thôi…

Giờ phút này, Tô Tây vẫn không coi Viên Mục Dã là kẻ xâm lấn từ ngoài đến, chỉ cho rằng cậu là một đồng nghiệp lạ ôm lòng dạ xấu xa, muốn tóm đuôi mình để đạt được một số mục đích không thể cho ai biết mà thôi.
Nghĩ đến đây, Tô Tây cười khinh bỉ và nói:
Anh chàng đẹp trai, không phải là cậu muốn tiếp xúc với bệnh nhân VIP sớm hơn đấy chứ? Thật sự không cần mất công như vậy đâu, bây giờ chị đây có thể dẫn cậu lên, nhưng mà nếu cậu dám nói chuyện hôm nay ra ngoài… cậu không thể nào gánh vác nổi hậu quả đâu, hiểu chưa?

Viên Mục Dã bất đắc dĩ hỏi:
Những đứa trẻ kia làm sao tới được đây?

Tô Tây cười gượng:
Có thể tới làm sao? Đơn giản là bị bắt tới thôi, bị cha mẹ bán tới… Tóm lại đều là những đứa trẻ bị số phận vứt bỏ. Lúc mới tới, tôi cũng không quen nhìn chuyện như thế này, nhưng lâu rồi, thấy nhiều, tự nhiên cũng chết lặng.

Tất nhiên Viên Mục Dã không thể chấp nhận lý do
thấy nhiều nên chết lặng
, vì thế cậu nhanh chóng âm thầm tự hỏi xem nên cứu sáu bạn nhỏ kia ra như thế nào, nhưng trước mắt, với cậu mà nói, đây quả thật là một nhiệm vụ bất khả thi.
Viên Mục Dã bước lên trước, nhìn qua cửa sổ nhỏ trên cửa, cậu thấy một cô bé tám, chín tuổi đang ngủ trên chiếc giường công chúa đẹp đẽ, chỉ tiếc sắc mặt cô bé tái nhợt, trông có vẻ bệnh khá nặng.

Đứa bé này bị giảm sản tâm thất trái bẩm sinh, đã phải phẫu thuật mở lồng ngực một lần hồi còn nhỏ. Đứa bé có thể sống đến giờ đều nhờ gia đình đập tiền vào mà được… Nhưng trước mắt trái tim nhỏ bé đầy chắp vá của cô bé đã không còn chịu đựng nổi bất cứ sự giày vò nào nữa, cách giải quyết duy nhất là phẫu thuật cấy ghép tim.
Giọng Tô Tây nặng nề.
Viên Mục Dã lạnh giọng hỏi:
Mấy đứa trẻ ở tầng hai đều được chọn ra vì cô bé ư?

Không bao lâu, thang máy dừng lại ở vị trí tầng năm, cửa mở ra, Tô Tây lập tức bước ra ngoài. Viên Mục Dã thấy thế cũng nhanh chân bước theo. Trang trí của tầng này đều là màu vàng ấm, dưới đất trải thảm và giấy dán trên tường cũng là những nhân vật phim hoạt hình đáng yêu, vừa nhìn là biết tất cả phòng bệnh ở tầng này hẳn đều dành cho nhi đồng.
So với căn phòng sáu người nhợt nhạt dưới tầng hai, thật không ngoa khi nói rằng đây là thiên đường, bởi nó mang đến cho người nhìn cảm giác ấm áp và trẻ thơ cả về thị giác, xúc giác và vị giác.
Lúc này Tô Tây đi đến cửa một phòng bệnh rồi đứng lại, sau đó quay đầu nhìn sang Viên Mục Dã và nói:
Đây là bệnh nhân VIP sẽ tham gia đối chiếu ngày mai, con gái duy nhất của CEO cổng thông tin nổi tiếng XX…

Viên Mục Dã thấy đối phương bị mình bắt gian rồi thế mà thái độ vẫn rất kiêu ngạo, không khỏi hơi nghi ngờ người phụ nữ trước mặt có lẽ không chỉ đơn giản là một y tá bình thường, vì thế cậu bèn thuận thế nói:
Hiểu rồi, chỉ cần chị Tô Tây dẫn tôi lên, tất nhiên có một số việc tôi sẽ mãi mãi giấu nhẹm trong lòng.

Tô Tây gật đầu:
Được thôi, nhớ kỹ sau khi lên thì đừng nói chuyện lung tung biết không?

Viên Mục Dã vội mỉm cười đồng ý:
Yên tâm đi!

Đầu tiên, bởi vì đây là hòn đảo bốn bề toàn biển. Cho dù Viên Mục Dã có thể đưa mấy đứa trẻ ra khỏi bệnh viện, nhưng phải rời khỏi hòn đảo như thế nào đây? Cho nên Viên Mục Dã biết rất rõ rằng, tuyệt đối không thể nào lặng yên không một tiếng động đưa những đứa trẻ kia đi được.
Nếu không thể lén lút đưa đi, vậy chỉ còn lại đường cướp thôi, nhưng hoàn cảnh trên đảo phức tạp, nếu như chỉ đứa một hay hai đứa trẻ đi thì vẫn miễn cưỡng làm được, nhưng muốn một lần đưa sáu đứa đi… trừ khi Viên Mục Dã mọc ra ba đầu sáu tay mới được.
Thấy Viên Mục Dã hơi thất thần, Tô Tây khẽ vỗ vai Viên Mục Dã:
Giờ cậu cũng đã gặp rồi, mau xóa thứ trong điện thoại đi cho tôi!

Ai ngờ Viên Mục Dã lại nói với cái vẻ tức chết người không đền mạng:
Thật ra tôi chẳng quay được gì cả.


Mặt Tô Tây đỏ lên:
Thằng nhóc thối tha, cậu dám chơi bà đây! Rốt cuộc cậu thuộc phòng nào, có tin giờ tôi sẽ cho cậu cuốn gói cút xéo luôn không?!


Viên Mục Dã cố tình đè thấp giọng xuống, nói:
Đừng mà chị Tô Tây, tôi vừa mới đồng ý sẽ giấu nhẹm chuyện chị và... người kia ở trong lòng mà, thế nào? Chẳng lẽ chị muốn tôi nói ra ngoài ngay bây giờ hay sao?


Lúc này dường như Tô Tây đột nhiên nhận thức được hình như mình chưa gặp vị bác sĩ trẻ trước mặt bao giờ, vì thế cô ta trầm giọng hỏi:
Rốt cuộc cậu muốn làm sao?


Viên Mục Dã nở nụ cười:
Không có gì, chỉ muốn chị Tô Tây đưa tôi lên tầng cao nhất một chuyến mà thôi…

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.