Chương 1047: Gen ích kỷ
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1146 chữ
- 2022-02-09 03:21:21
Diệp Dĩ Nguy bị Viên Mục Dã hỏi cứng họng, nhất thời có cơn xúc động muốn trốn thoát khỏi đây, vì thế anh ta cố ý tránh né ánh mắt của Viên M8ục Dã, cười gượng, nói:
Cậu đừng quên cha tôi là ai? Từ trong xương cốt, tôi đã có gen ích kỷ rồi…
Viên Mục Dã vặn mạnh vai Diệp D3ĩ Nguy lại, để mặt anh ta quay về phía mình:
Không đúng… Diệp Dĩ Nguy tôi quen là người tốt ghét cái ác như kẻ thù. Anh ấy sẵn sàng ra mặt 9vì những người chẳng liên quan gì với mình, càng không tiếc trừng phạt những kẻ độc ác không biết hối cải! Anh hãy nói cho tôi biết, sao ngư6ời như vậy lại là người máu lạnh ích kỷ cơ chứ?! Đúng thế, ông trời thật sự quá tàn nhẫn với anh, đã cho anh người cha chẳng phải người, như5ng thế thì sao? Diệp Dĩ Nguy anh cũng không phải dựa vào lão ta mà lớn lên? Anh vốn không cần phải rối rắm gì cả vì chút tình thân có cũng được mà không có cũng chẳng sao đó, bởi vì trên đời này vẫn còn người khác lo lắng và khổ sở vì sự an toàn và sống chết của anh. Chúng ta quen biết từ nhỏ, hoàn cảnh của tôi khá hơn anh một chút. Mặc dù chúng ta không phải anh em ruột, nhưng tôi đã coi anh là người thân quan trọng nhất trên đời. Anh có biết ba năm nay tôi trải qua như thế nào không!? Không lúc nào tôi không hối hận tại sao mình không giết lão già súc sinh kia sớm một chút. Như vậy anh có thể hoàn toàn thoát khỏi bóng ma hồi nhỏ, sống như một người bình thường. Nhưng lúc ấy tôi không thể làm được. Tôi cho rằng mình thành thạo, có thể dễ dàng kiểm soát được tất cả… Nhưng khi anh ngã xuống trước mặt tôi, tôi mới phát hiện ra mình chẳng làm gì được, và tôi là người vô dụng nhất trên đời này.
Viên Mục Dã không kiềm chế được cảm xúc của mình khi nói tới đây, vì vậy cậu giơ tay che kín mắt, mặc cho nước mắt tuôn rơi… Ban đầu cậu chỉ lẳng lặng rơi nước mắt, đến cuối cùng đã biến thành tiếng nức nở khe khẽ, như thể muốn trút ra hết tất cả nỗi khổ sở và không cam lòng trong những năm gần đây.
Diệp Dĩ Nguy ở cạnh cũng nước mắt đầm đìa, thật ra anh ta không trách việc vừa rồi Viên Mục Dã buộc tội anh ta thờ ơ. Nhưng đúng là anh ta có nỗi khổ… Tổ chức đã ăn sâu bén rễ ở nước M mấy chục năm, trước kia chỉ cần là một chi của gia tộc Bích cũng đã giày vò bọn họ thê thảm rồi, nếu lại liều mạng gây thù với cả tổ chức thì bọn họ thật sự sẽ không biết mình chết như thế nào đâu?!
Diệp Dĩ Nguy đứng dậy và đi đến tủ lấy ra một hộp sơ cứu nhỏ, giúp Viên Mục Dã xử lý vết thương bị anh ta cắt bằng dao mổ trên mặt, sau đó dán băng keo cá nhân cho cậu rồi hỏi:
Cậu vẫn chưa kể cho tôi biết làm sao cậu tìm được tới đây!?
Viên Mục Dã cười nhẹ, nói:
Ba Bích…
Nghe Viên Mục Dã nói như vậy, trong ánh mắt Diệp Dĩ Nguy thoắt cái toát lên tia khát vọng, nhưng anh ta suy ngẫm một hồi rồi lắc đầu:
Không thể lung tung như vậy được… Nếu tôi mạo muội biến mất sẽ gây ra rất nhiều phản ứng dây chuyền, đến lúc đó có lẽ hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Hơn nữa, chẳng lẽ cậu không muốn cứu những đứa trẻ kia ra à?
Viên Mục Dã sửng sốt, sau đó lộ vẻ mặt vui mừng:
Anh dự định làm thế nào?!
Diệp Dĩ Nguy lắc đầu bất đắc dĩ:
Hóa ra là tên kia… Bởi vì hắn không hài lòng việc tôi cắt đứt hai con đường phát tài là mua bán ma túy và buôn người nên đã hợp tác với hai thành viên khác trong gia tộc, muốn ám sát tôi để thay thế. Đáng tiếc hắn bị tôi nhìn thấu từ sớm. Để giết gà dọa khỉ, đồng thời cũng là tự bảo vệ mình, tôi chỉ có thể ra tay trước, giết bọn họ, nhưng không ngờ có thể dẫn cậu đến đây.
Lúc này Viên Mục Dã mới hỏi với vẻ lo lắng:
Có phải anh luôn ở đây vì lý do sức khỏe không? Mặc dù tự mình ra tay có chính xác mấy, nhưng lúc trước hành động của anh thật sự quá mạo hiểm, anh đừng quên hiện giờ anh cũng chỉ còn lại một quả thận!
Hơn nữa trong đó còn có một điểm quan trọng nhất, đó là Diệp Dĩ Nguy không muốn liên lụy đến Viên Mục Dã nữa, bởi vì có vài thứ đen tối chỉ cần bản thân mình nhìn thấy là được. Từ tận đáy lòng, anh ta hy vọng sau này đường đời của Viên Mục Dã có thể đi bằng phẳng hơn… Vì thế Diệp Dĩ Nguy sẵn lòng hóa thân thành ma, gánh vác tất cả tội lỗi.
Sau khi trút hết những cảm xúc tiêu cực trong lòng, Viên Mục Dã lau nước mắt trên mặt và nói:
Dù cho thế nào… anh còn sống là tốt rồi, mặc kệ anh là K Bích hay là Diệp Dĩ Nguy, chỉ cần anh có thể sống thì đều tốt hơn tất thảy.
Diệp Dĩ Nguy cười nói:
Sở dĩ tôi ở đây chủ yếu là vì không muốn tiếp xúc nhiều với những thành viên của gia tộc Bích, thêm vào đó là vì… trốn tránh cậu. Chẳng qua tôi không ngờ cuối cùng cậu vẫn tìm tới tận đây.
Viên Mục Dã nhìn sắc trời bên ngoài và nói:
Nếu anh không muốn làm K Bích, hay là bây giờ chúng ta rời khỏi đây nhé?
Diệp Dĩ Nguy suy nghĩ rồi đáp:
Tôi biết một chút về mấy đứa trẻ đó, ắt hẳn chúng vẫn chưa kiểm tra độ tương thích với bệnh nhân VIP, cho nên chúng ta vẫn còn thời gian. Tối ngày mai tôi sẽ cho người liên hệ một thuyền đánh cá gần đây, bảo đối phương lên đảo đón người, đến lúc đó cậu hãy đưa mấy đứa trẻ kia lên thuyền rồi rời khỏi là được.
Viên Mục Dã nhíu mày hỏi:
Vậy còn anh? Thả họ đi rồi thì anh phải giải thích thế nào?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.