Chương 1054: Gia đình bốn người
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1198 chữ
- 2022-02-09 03:21:17
Khi Viên Mục Dã và Thạch Lỗi chạy đến cửa chính ở tầng một, bọn họ thấy tất cả các cửa ra vào đều bị bịt kín bởi những tấm thép, 8trừ khi họ có thuốc nổ, nếu không sẽ rất khó để phá vỡ từ bên trong.
Viên Mục Dã trầm giọng:
Đàn anh này, xem ra người 3bạn cũ của anh rất hiếu khách, cậu ta muốn giữ hai người chúng ta lại ăn bữa cơm...
Tình huống của gia đình bốn người đó khá giống với gia đình nhà họ Đặng, người đàn ông chủ gia đình là Trương Văn Tùng đã lấy đi công nghệ cốt lõi của công ty trước khi nghỉ việc, ông chủ công ty cảm thấy nếu đã không giữ được người thì chẳng thà trực tiếp diệt khẩu, như vậy kỹ thuật cốt lõi mà Trương Văn Tùng đã nghiên cứu sẽ vĩnh viễn thuộc về công ty... Và thế là, Thạch Lỗi nhận được vụ làm ăn này khi mới vào ngành không lâu, đồng thời gã cũng nhận được thông tin cơ bản về gia đình bốn người của Trương Văn Tùng.
Mặc dù lúc đó Thạch Lỗi mới vào nghề, nhưng
nghiệp vụ
của gã cũng đã khá quen tay, chẳng qua lần hành động này là một gia đình bốn người nên Thạch Lỗi vẫn có một chút mâu thuẫn...
Khi đó, để kiếm thêm chút tiền nên Thạch Lỗi đã chọn cách hoàn thành công việc này một mình, và Thạch Lỗi đã lẻn vào biệt thự nhà họ Trương vào đêm khuya... Nhưng sau khi Thạch Lỗi giải quyết hai vợ chồng Trương Văn Tùng và chuẩn bị xử lý nốt hai chị em, gã tự nhiên lại mềm lòng.
Thạch Lỗi nói đời gã chỉ mềm lòng duy nhất một lần, vậy mà lại tạo thành mối nguy hiểm tiềm ẩn chết người của ngày hôm nay...
Nhất là theo thông tin trong tư liệu, vợ của Trương Văn Tùng chỉ là một bà nội trợ bình thường, cô ta không hề biết gì về công việc kinh doanh của chồng ở công ty. Ngoài ra còn có cô con gái lớn Trương Hiểu Vũ và con trai út Trương Hiểu Bân, một người 17 tuổi và một người 14 tuổi, tất cả vẫn chưa trưởng thành, nếu bọn họ phải chết oan như vậy thì thật là đáng tiếc.
Nhưng Thạch Lỗi hiểu rằng công việc là công việc, nếu gã đã nhận đơn đặt hàng thì nhất định phải hoàn thành đúng yêu cầu của khách hàng, nếu không uy tín của Thạch Lỗi trong nghề này sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn... Nói gì thì nói, uy tín là thứ rất quan trọng đối với bất kỳ ngành nghề nào, cho dù Thạch Lỗi chỉ là một sát thủ.
Thạch Lỗi mỉm cười, sau đó dựa vào tấm thép và chậm rãi kể câu chuyện cũ từ mười năm trước... Đó là
công việc bẩn thỉu
đầu tiên mà Thạch Lỗi nhận từ khi vào ngành, hơn nữa năm đó Thạch Lỗi làm việc vẫn khá có nguyên tắc...
Đúng như chính Thạch Lỗi đã nói, không ai vừa sinh ra đã tàn nhẫn độc ác, chỉ sau khi trải qua một số chuyện, tâm tính của họ mới dần thay đổi, Thạch Lỗi cũng không ngoại lệ... Mười năm trước, lần đầu tiên Thạch Lỗi nhận được một đơn hàng lớn, là phải âm thầm xử lý một gia đình bốn người.
Hóa ra khi Thạch Lỗi chuẩn bị ra tay, gã phát hiện con gái của Trương Văn Tùng thật ra đã tỉnh, sau khi nhìn thấy cha mẹ bị giết, cô gái này lập tức đi tới phòng của em trai và chuẩn bị đánh thức cậu bé dậy để chạy trốn.
Nhưng em trai cô ta lúc đó ngủ quá say, khi chị gái vất vả lắm mới đánh thức được cậu ta dậy thì Thạch Lỗi đã đi đến cửa phòng ngủ. Người chị gái thấy không thể chạy thoát nên đã dùng một tay bịt mắt em trai mình rồi đau khổ cầu xin Thạch Lỗi:
Xin anh hãy thả em trai tôi đi, nó không biết gì hết và cũng không nhìn thấy khuôn mặt của anh, nó mới chỉ có 14 tuổi, tôi xin anh hãy thả nó đi đi! Tôi sẽ giao tính mạng của mình cho anh...
Mặc dù lúc đó cậu em trai không nhìn thấy khuôn mặt của Thạch Lỗi, nhưng cậu bé đã thoáng nhìn thấy con dao nhọn dính máu trên tay gã... Dù gì cậu em trai lúc đó mới mười mấy tuổi, cho nên nó bị dọa đến mức đứng ngẩn người tại chỗ.
Thạch Lỗi đã động lòng trắc ẩn, vì vậy gã hơi sửng sốt khi nghe câu nói của người chị gái, người chị gái đã tranh thủ giây phút đó để đẩy cậu em trai về phía cửa, sau đó lao vào con dao trong tay Thạch Lỗi...
Thạch Lỗi khẽ hừ một tiếng:
Đừng t9ưởng bở, nếu người ta muốn mời tôi... cũng không dễ đâu.
Nói đến đây, Thạch Lỗi dừng lại một chút rồi hô to với xung quanh:
Ng6ười mày muốn tìm là tao, hãy thả tất cả đồng nghiệp của tao ra đi!
Mặc dù Thạch Lỗi nói rất chân thành, nhưng không có 5ai trong biệt thự đáp lại, chỉ có Thạch Lỗi và Viên Mục Dã trừng mắt nhìn nhau... Cuối cùng Viên Mục Dã không nhịn được nên cười nói:
Đại ca, tôi có lý do để nghi ngờ rằng anh đang tự sướng một mình đấy!
Thạch Lỗi nhìn xung quanh một lượt và cảm thấy chỉ có chỗ mà Viên Mục Dã lựa chọn còn sạch sẽ một chút, vì vậy gã cũng đi qua đó ngồi xuống và nói:
Đã là chuyện mười năm trước rồi, làm sao tôi có thể nhớ rõ được?
Viên Mục Dã khẽ hừ một tiếng:
Thôi đi, nếu anh thật sự không nhớ, anh làm sao có thể nhìn thoáng qua mà đã nhận ra cách bài trí ở đây giống hệt ngôi nhà của mục tiêu năm ấy? Đừng nói nhiều, nhỡ chúng ta thật sự chết ở chỗ này, dù sao anh cũng phải cho tôi biết mình chết vì cái gì chứ!
Nếu người ta đã không để ý đến họ, Viên Mục Dã và Thạch Lỗi đương nhiên không thể chờ đợi như thế này, vì vậy bọn họ đi kiểm tra tất cả cửa sổ của tầng trên và tầng dưới một lần, nhưng hiển nhiên là căn biệt thự này được thiết kế rất cẩn thận đến cả bức tường bên trong lò sưởi phòng khách cũng bị bịt kín bằng thép tấm.
Cuối cùng, Viên Mục Dã bất đắc dĩ đi đến trước tấm thép to nhất ngăn cửa tầng một rồi ngồi xuống, sau đó gọi Thạch Lỗi:
Đến đây ngồi trước đi đã, nếu bây giờ không thể ra ngoài, hay là anh kể cho tôi nghe chuyện năm đó là thế nào đi!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.