Chương 1058: Chó chê mèo lắm lông


Ngay khi người thanh niên nói lời này, trong số những người bị treo trên không, ngoài A Triết ra thì sắc mặt của những người còn lại đều c8ứng lại rồi tỏ ra hoảng sợ... Thật ra những người làm nghề của Thạch Lỗi đều rất thực tế, ai cũng là cáo già cả, làm gì có kẻ nào sẵn sàn3g chết thay cho người khác chứ?

Người thanh niên lúc này nhìn các thành viên khác một chút, sau đó vừa cười vừa nói:
Thế nào, kh9ông muốn à? Cũng đúng... tại sao lại phải hy sinh tính mạng của mình vì người khác chứ?


Thạch Lỗi lạnh lùng hỏi:
Thứ giúp mày c6anh giữ tầng ba là gì thế?

Nhưng đây cũng là một lựa chọn khó khăn, trước đó để Thạch Lỗi lựa chọn sự sống chết của người khác, bây giờ lại bắt bọn họ lựa chọn sự sống chết của chính mình, dù sao cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì...
Người thanh niên thấy không ai lên tiếng, cậu ta bèn xoay người nói với Thạch Lỗi:
Nào, chúng ta tiếp tục trò chơi...

Cảnh tượng vừa rồi quá kích thích thần kinh của mọi người, nó khiến Thạch Lỗi không nhịn được mà thở dài, nói:
Chẳng phải mày muốn tìm một tên ngốc trong số những người đó để chết thay tao à? Mày đừng phí công nữa, tao bây giờ có thể nói thẳng cho mày biết, thật sự không có đâu!

Thạch Lỗi không phải người thiếu quyết đoán, khi gã hiểu tình hình hiện tại bắt buộc phải đưa ra lựa chọn, Thạch Lỗi sẽ tính toán và đưa ra quyết định mà gã nghĩ rằng ít thiệt hại nhất.
Thạch Lỗi trầm giọng nói:
Người thứ hai bên phải!

Thạch Lỗi vừa dứt lời, người đội viên bên tay phải A Triết trực tiếp rơi xuống thùng nhựa trắng bên dưới... Khác với lần trước, cảnh tượng lần này quá mức thảm thiết, tất cả những người ở đây đều cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Cho dù ý chí có cứng rắn đến mức nào thì hơi thở của Thạch Lỗi lúc này cũng trở nên hơi gấp gáp... Mặc dù nghề của bọn họ là giết người, nhưng bọn họ đều có quy tắc của riêng mình, đó là không bao giờ hành hạ mục tiêu và luôn cho mục tiêu ra đi một cách nhanh gọn nhất.
Cuối cùng, tiếng hét thảm thiết của Lục Huy cũng dừng lại, ngoài người thanh niên trẻ kia ra thì tất cả đều thở phào nhẹ nhõm, dường như ai nấy đều thầm cầu nguyện cho Lục Huy chết nhanh một chút.
Sau khi cuộc tra tấn dài dằng dặc này kết thúc, người thanh niên trẻ cười nói:
Tôi hỏi lại lần nữa, trong số các người có ai muốn chết thay Thạch Lỗi không? Chỉ cần một người xả thân vì nghĩa, tôi sẽ tha cho tất cả mọi người...

Người thanh niên cười phá lên:
Thú cưng của tao đấy! Có điều mà mày không biết, thật ra hồi đó có m5ột con thú nhỏ dễ thương trốn khỏi nhà cùng với tao, nhưng bây giờ sau mười năm, con thú nhỏ đó đã lớn lên và trở thành một con quái vật khổng lồ... Được rồi, bây giờ quay lại việc chính thôi, Thạch Lỗi, nếu bọn chúng không muốn chết vì mày, vậy thì đừng do dự nữa, người tiếp theo mà mày chọn là ai thế?

Thạch Lỗi còn chưa kịp trả kịp trả lời thì một thành viên trong nhóm bị treo bên tay phải của A Triết đột nhiên hét lên:
Thật không công bằng! Tại sao lại để gã quyết định sự sống chết của bọn tao? Người giết cha mẹ của mày là gã, có liên quan gì đến bọn tao đâu?!

Những người khác cũng trở nên rất kích động, tất cả đều cảm thấy không nên để Thạch Lỗi quyết định sự sống chết của họ...
Bởi vì khi một người rơi vào dung dịch axit mạnh, người đó không bị hòa tan ngay lập tức mà phải mất một khoảng thời gian nhất định. Trong quá trình này người đó cũng không chết nhanh được, vì vậy
quá trình
này là một sự giày vò đối với tất cả những người có mặt ở đây…
Viên Mục Dã nhớ người đội viên kia tên là Lục Huy, bình thường không tiếp xúc nhiều, nhưng cậu nhớ mang máng đối phương vừa mới kết hôn. Mặc dù nghề của bọn họ là một nghề có độ rủi ro rất cao, vì họ phải kiếm sống trên đầu lưỡi dao, có hôm nay chưa chắc đã có ngày mai... Nhưng chết kiểu này thật sự quá thảm.
Tiếng kêu gào thảm thiết của Lục Huy vẫn liên tục vang lên bên tai, nếu Viên Mục Dã biết vị trí của bọn họ thì cậu nhất định sẽ tiến đến bắn Lục Huy một phát để cho đối phương được kết thúc màn tra tấn giống như cắt thịt này...
Nhưng người thanh niên lại cười lạnh và nói:
Đừng tự coi mình là vô tội... Những kẻ bị tao treo ở đây làm gì có ai tay không dính máu? Bọn mày không giết cha mẹ tao, nhưng không biết đã giết bao nhiêu cha mẹ và con cái của những người khác, vì vậy đừng kêu oan trước mặt tao. Những tội ác mà bọn mày đã phạm vào thì dù giết một trăm lần cũng không oan đâu! Bọn mày cảm thấy không công bằng đúng không? Được thôi, hay là tao để tất cả cùng rơi xuống nhé? Tất cả đều là đồng nghiệp mà, có thể chăm sóc lẫn nhau trên đường xuống suối vàng!

Nghe cậu ta nói như vậy, tất cả những đội viên kia đều ngậm ngay miệng lại, sau đó nhìn Thạch Lỗi qua màn hình với vẻ cầu khẩn, nhưng A Triết từ đầu đến cuối vẫn rất bình tĩnh, gã chưa hề nói một câu sợ chết nào, điều đó thật sự khiến Viên Mục Dã cảm thấy phục...
Thật lòng mà nói, chỉ cần là người thì đều tham sống, không có ai muốn chết cả, bởi vì đó là bản năng của động vật, nếu bây giờ người thanh niên kia để cho đám đội viên lựa chọn, bọn họ chết hay Thạch Lỗi chết, chắc chắn bọn họ sẽ không hề do dự mà chọn cho Thạch Lỗi đi chết.
Tuy nhiên, quyền lựa chọn lại nằm trong tay Thạch Lỗi, mặc dù giữa bọn họ chỉ là quan hệ đồng nghiệp, nhưng bình thường cũng chẳng có thù oán gì, bây giờ lại phải quyết định sự sống chết của đối phương... rõ ràng đây không phải là một lựa chọn dễ dàng đối với Thạch Lỗi.
Lúc này, người thanh niên quay đầu nhìn Thạch Lỗi và bảo:
Đừng lề mề nữa, mau nói ra lựa chọn của mày đi!

Thạch Lỗi nghe xong bèn nhìn năm người còn lại trong tivi, cùng lúc đó, ngoại trừ A Triết thì bốn người kia đều nhìn Thạch Lỗi và hy vọng gã có thể tha cho mình và chọn những người khác...
Người thanh niên cười:
Tao nghĩ chưa chắc... Không thử thì làm sao biết được? Mày mau nói người tiếp theo bị ném xuống là ai? Tao cho mày ba giây để suy nghĩ, nếu chậm thì tao sẽ ném tất cả xuống đấy. Ba, hai...



Người đầu tiên bên trái!
Thạch Lỗi lên tiếng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.