Chương 1071: Khoảng tối dưới chân đèn


Canh lúc người nọ không chú ý, Viên Mục Dã giơ chân nhẹ nhàng chặn cánh cửa sắp đóng lại, sau đó đợi một lát rồi lách mình vào. Đối phương đang còn v8ừa huýt sáo vừa móc chìa khóa ra chuẩn bị mở cửa tủ để đồ, không hề nhận ra sau lưng mình đã có một người vào theo.

Ngay khi người nọ mở cửa3 tủ bằng chìa khóa thành công, Viên Mục Dã tiến lên một bước đập mạnh vào gáy đối phương, người nọ mềm nhũn người và ngã xuống nền. Cậu dám làm vậy 9là do thấy trên hành lang của trung tâm giám sát không có một cái camera giám sát nào, quả thật đúng là khoảng tối dưới chân đèn!

Sau đó Viê6n Mục Dã gỡ thẻ nhân viên trên người đối phương xuống, phát hiện tên của người này là Tôn Hữu Kiệt, là nhân viên kỹ thuật của trung tâm giám sát, ch5ủ yếu chịu trách nhiệm bảo trì Internet. Viên Mục Dã không nghĩ ra tại sao Tôn Hữu Kiệt lại muốn đẩy ông cụ Vương xuống hồ vào lúc hơn nửa đêm? Và cậu càng thắc mắc không biết tại sao một ông cụ đầu óc không còn minh mẫn lại trốn được sự giám sát chặt chẽ để chạy đến ven hồ ngắm cảnh?!
Giọng một người đàn ông vang lên:
Tôn Hữu Kiệt, sao anh lấy có cái chìa khóa mà lâu thế hả?! Hai chúng tôi sắp chết đói rồi đây!


Các cậu… đi trước đi, tôi đang thử chìa khóa…
Viên Mục Dã vẫn không dám nói rõ ràng quá.
Cũng may có thể là đối phương thật sự đói rã họng ra rồi nên chẳng nghe thấy giọng của đồng nghiệp mình có gì không phù hợp cả. Vừa nghe có thể đi ăn cơm, anh ta lập tức vui vẻ nói:
Được, chúng tôi đi trước đây! Anh nhanh lên đó!

Nếu hiện giờ không thể điều tra được manh mối qua video giám sát, Viên Mục Dã đành phải nhanh chóng đứng dậy chuẩn bị rời khỏi đây. Ai ngờ lúc này cậu lại vô tình nhìn thấy trên tường phòng điều khiển dán một bản vẽ sơ đồ viện điều dưỡng, cậu lập tức lấy điện thoại di động chụp lại.
Viên Mục Dã vốn định cởi đồng phục của Tôn Hữu Kiệt ra ném đi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, rất có thể chỗ mình sắp đến sẽ có camera giám sát, nên cậu kéo thấp vành mũ và nhanh chân đi ra khỏi cửa trung tâm giám sát.
Dựa vào bản vẽ mặt phẳng trên tường, hồ sơ của tất cả khách trong viện điều dưỡng đều để ở tòa nhà phía Tây Bắc. Viên Mục Dã muốn đến đó điều tra thử hồ sơ cá nhân của ông cụ Vương, xem liệu có phải tình trạng sức khỏe của ông ấy ngày càng sa sút giống như lời viện trưởng Ngô nói hay không.
Viên Mục Dã đến trước cửa phòng điều khiển và nghiêng người nhìn vào trong, phát hiện bên trong có hai nhân viên đang trực, xem ra muốn đi vào xem xét camera giám sát tối hôm qua một cách quang minh chính đại rõ ràng là không thực tế…
Vì thế Viên Mục Dã bèn xoay người trở về lột đồng phục trên người Tôn Hữu Kiệt, sau đó trói chặt tay chân gã ta lại, bịt kín miệng, nhét vào ngăn tủ trong phòng thay quần áo… Ai ngờ sau khi làm xong xuôi thì điện thoại di động của Tôn Hữu Kiệt lại đột ngột đổ chuông, Viên Mục Dã do dự hai giây rồi ấn nút nghe máy.

Hửm?
Viên Mục Dã nói một cách mơ hồ.
So sánh với trung tâm giám sát như
khoảng tối dưới chân đèn
, tòa nhà cũ với bề ngoài không hề thu hút này rõ ràng có càn khôn ở bên trong, gần như tất cả cửa vào và lối đi đều gắn camera, biết đây là phòng hồ sơ, không biết còn tưởng rằng nơi này là đơn vị bảo mật nào cơ?
Đơn giản là có bộ quần áo này nên Viên Mục Dã chỉ cần cúi đầu khi thấy có camera giám sát, không cần cố ý trốn tránh, hơn nữa thẻ nhân viên của Tôn Hữu Kiệt cũng khá có ích, có thể quét mở cả cửa vào ở đây luôn.
Ai ngờ khi Viên Mục Dã đến cửa phòng tài liệu VIP trong cùng, cậu ngạc nhiên phát hiện ổ khoá trước mặt không hề trang bị công nghệ cao. Nó chỉ là một ổ khóa bình thường nhất.
Không lâu sau, ngoài cửa có tiếng bước chân. Viên Mục Dã đứng đằng sau cửa nghe một lát, xác định đối phương đã đi xa rồi mới đẩy cửa bước ra ngoài, sau đó quét thẻ nhân viên của Tôn Hữu Kiệt để mở cửa phòng điều khiển.
Thời gian gấp rút nên Viên Mục Dã không dám lề mề, vì thế cậu lập tức trích xuất tất cả video giám sát đêm qua trong viện điều dưỡng để kiểm tra, muốn tìm xem ông cụ Vương đi đến hồ nhân tạo như thế nào… Kết quả cậu xem hết một lượt mới phát hiện, hoá ra đoạn video trong thời gian xảy ra sự việc đã bị người ta xóa từ đời nào.
Đương nhiên, điều này cũng nằm trong phạm vi đoán trước của Viên Mục Dã, bởi vì nếu Tôn Hữu Kiệt là hung thủ đẩy ông cụ xuống nước, anh ta hoàn toàn có lý do cũng có cơ hội xóa đoạn video giám sát trong thời gian đó.
Nhưng điều này không làm khó được Viên Mục Dã, bởi vì mở loại khóa này thực sự là một việc dễ như ăn bánh đối với cậu. Chẳng qua cậu không hiểu lắm, tại sao nơi quan trọng như vậy lại dùng ổ khóa bình thường chứ? Chẳng lẽ bởi vì chiếc chìa khóa này chỉ có một không hai ư?

Sau khi mở khóa cửa, Viên Mục Dã nhanh chóng đẩy cửa bước vào. Quả nhiên bên trong có đầy đủ hồ sơ chi tiết của tất cả khách VIP trong viện điều dưỡng. Cậu theo thứ tự chữ cái đầu tiên của họ tên để tìm khách VIP họ Vương.

Đến lúc này Viên Mục Dã mới nhớ ra mình không biết tên đầy đủ của ông cụ Vương là gì? Cũng may trong những hồ sơ đó đều có ảnh chụp, cậu mới nhận ra cha của Vương Hồng Vũ là Vương Diệu trong mười mấy cụ già họ Vương.

Theo những dữ liệu này, khi nhập viện, ông cụ Vương chỉ bị đường huyết cao, còn lại mọi thứ đều bình thường, hơn nữa ông cụ Vương không có ý định sống ở đây lâu dài nên chỉ mua gói trải nghiệm ba tuần.

Ai ngờ ông cụ Vương vào ở không lâu, sức khỏe của ông bắt đầu xuất hiện đủ bệnh nhỏ nhặt khác nhau, tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng khiến ông khổ không nói nổi. Vì thế ba tuần chậm rãi trở thành ba tháng, cuối cùng ở ngắn hạn trở thành ở lâu dài.

Sau đó, Viên Mục Dã sử dụng điện thoại di động để tìm kiếm thông tin liên quan đến ông cụ Vương, phát hiện ra rằng ông là chủ tịch của Công ty Cổ phần Vạn Nguyên vào năm ông đến đây ở, sau này do có vấn đề sức khỏe nên mới giao công ty cho con trai Vương Hồng Vũ quản lý.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.