Chương 1093: Tiếng ong ong
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1147 chữ
- 2022-02-09 03:22:25
Hai bên nói chuyện mới biết người đàn ông tên Cận Tung, được xem như người dân không chính thức của thôn Thánh Tuyền. Sở dĩ nói anh ta là một người dâ8n không chính thức của thôn, bởi vì mẹ anh ta là người của thôn Thánh Tuyền, còn Cận Tung cũng không sống ở đây từ nhỏ. Sau này ông bà ngoại qua đời 3nên đã để lại tất cả ruộng đất ở đây cho mẹ anh ta thừa hưởng. Như vậy Cận Tung mới trở thành người dân không chính thức của thôn Thánh Tuyền.
Lúc này Viên Mục Dã nhìn những con chó to vây quanh trước và sau lưng Cận Tung:
Những con chó này là sao thế?
Cận Tung thở dài, nói:
Mấy6 hôm trước, người trong thôn đều lục tục dọn lên thành phố sống, nhưng lại không mang chó trông nhà mà họ nuôi. Tôi thấy tội quá nên lâu lâu lại đây 5cho chúng ít thức ăn cho chó.
Trương Khai hừ khẽ:
Đáng lẽ phải là không thể được cá quên nơm chứ? Sao dọn lên thành phố thôi mà lại vứt bỏ cả chó của mình?
Sau đó Đoàn Phong gửi tên viện dưỡng lão cho lão Lâm, nhờ anh ta đi gặp cụ Ba để tìm hiểu sự tình ngay sáng mai, kẻo đêm dài lắm mộng.
Đêm hôm đó cả nhóm ở luôn trong căn nhà cũ của Cận Tung. Nhà có mười mấy con chó trông cửa, dĩ nhiên họ không cần phải sợ gì, nhưng ngủ đến lúc nửa đêm, Viên Mục Dã vẫn bị tiếng ong ong kỳ lạ đánh thức.
Đó là một âm thanh kỳ quái với tần số rất thấp, nghe kỹ thì không rõ, nhưng lại khiến người ta đau não khi sắp sửa chìm vào giấc ngủ. Trong nhóm cũng chỉ có Viên Mục Dã, Hoắc Nhiễm, Tằng Nam Nam và Trương Khai là có thể nghe thấy, đương nhiên còn có cả lũ chó trông cửa ngoài sân.
Đại Quân quay lại nhìn Hoắc Nhiễm, kết quả thấy thằng nhóc này đen hết cả mặt, lông mày cau lại như sắp quấn cả vào nhau, như vậy là đã rõ… Tuy nhiên điều khiến Đại Quân cảm thấy vui mừng là, mình cũng không phải người già duy nhất, bởi vì Đoàn Phong và Cận Tung cũng chẳng nghe thấy gì.
Đoàn Phong lấy làm lạ hỏi:
Sao đàn chó lại e sợ đến mức này?
Viên Mục Dã nhìn về phía phương hướng của từ đường cũ và nói:
Ắt hẳn âm thanh truyền đến từ phía từ đường. Xem ra ngày mai chúng ta vẫn phải đến đó thêm chuyến nữa mới được…
Không… Anh Đại Quân, thật sự có âm thanh mà.
Tằng Nam Nam nói mịt mờ.
Đại Quân tỏ ra hoang mang:
Sao tôi chẳng nghe thấy gì thế?
Trương Khai lập tức cười gian manh:
Đó là bởi vì anh già rồi! Không tin anh hỏi Hoắc Nhiễm thử xem, chắc chắn cậu ấy cũng có thể nghe thấy…
Trên thực tế, lũ chó có hành động lạ trước tiên. Lúc ra ngoài xem xét, Viên Mục Dã thấy cả đám bọn chúng đều kẹp chặt đuôi, người run bần bật, dường như nghe thấy âm thanh vô cùng đáng sợ.
Thật là khó chịu chết đi được. Đó là tiếng gì vậy hả!!
Trương Khai bực mình gào lên.
Đại Quân bực tức nói:
Đêm hôm yên tĩnh, cậu không thể bơn bớt một chút à? Có tiếng gì đâu?!
Đoàn Phong cũng nhìn theo hướng ánh mắt của Viên Mục Dã:
Ý cậu muốn nói là... ở đó có thứ gì ngày ngủ đêm ra ư?
Viên Mục Dã gật đầu:
Rõ ràng lũ chó biết đó là thứ gì, đáng tiếc chúng không biết nói tiếng người…
Đoàn Phong buồn cười quá:
Được rồi, xem ra về sau mà tuyển nhân viên mới, đối phương cần phải biết môn ngôn ngữ động vật mới được, nếu không không nhận!
Cận Tung cười lạnh:
Giữa người với người còn chưa chắc đã có thể làm được, chứ nói gì với động vật… Cụ Ba trước kia có địa vị cao nhất trong thôn, mới vừa lên thành phố đã bị con trai đưa vào viện dưỡng lão. Ngày hôm qua tôi đi thăm ông ấy, trông chán nản lắm. Môi trường trong viện dưỡng lão đó cũng không tốt, tóm lại là cảnh già thê lương! Bọn họ đối xử với cha của mình như thế, làm sao mà không được cá quên nơm với một con chó trông nhà chứ?
Đoàn Phong thuận miệng hỏi:
Tôi nghe nói ở đây sắp khai thác dự án du lịch quy mô lớn cơ mà? Sao người trong thôn lại dọn đi cả rồi? Nếu thật sự có thể trở thành khu danh lam thắng cảnh hàng đầu, chẳng phải khi không nhặt được cả mớ tiền hay sao?
Cận Tung lắc đầu đáp:
Các anh không biết đâu, khoảng thời gian trước dự án kia có một số vấn đề, chết mất mấy công nhân. Nghe nói là đụng chạm vào Tam Thánh nương nương luôn được thờ trong từ đường từ xưa, tóm lại là đồn đủ thứ hết...
Trương Khai tò mò hỏi:
Tam Thánh nương nương là gì nữa, truyền thuyết ở chỗ các anh à?
Cận Tung gật đầu:
Xem như vậy đi… Có điều cụ thể thế nào thì tôi thật sự không rõ ràng cho lắm, bởi vì mẹ tôi không cho tôi hỏi nhiều, càng không cho về nhà cũ. Nhưng tôi thương hại mấy con chó quá, cho nên vẫn lén đến đây.
Nhóm Viên Mục Dã tám chuyện với Cận Tung cả đêm, đáng tiếc là quả thật anh ta không biết nhiều lắm. May mà Viên Mục Dã còn giữ một nước cờ, nói dối rằng cha của bạn mình bị bệnh thoái hóa não, luôn muốn tìm một viện dưỡng lão tốt để chăm sóc, mượn cớ đó để hỏi dò Cận Tung viện dưỡng lão nơi cụ Ba ở tên là gì để tránh cho bạn mình giẫm phải mìn.
Tiếng ong ong đó vẫn tiếp diễn mãi đến lúc trời sắp sáng mới dần dần biến mất. Cuối cùng mấy người đáng thương có thể nghe thấy âm thanh đó mới được ngủ mấy tiếng yên ổn, đương nhiên cũng bao gồm cả đám chó ngoài sân.
Sáng sớm hôm sau, nhóm Viên Mục Dã tạm biệt Cận Tung rồi quay lại từ đường cũ, kết quả khi đoàn người đi đến chỗ đống cát to ở sân sau, họ mơ hồ cảm thấy hình như có chỗ nào đó khang khác.
Các anh có phát hiện hình như đống cát cao hơn ngày hôm qua một chút không?
Hoắc Nhiễm ngờ vực hỏi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.