Chương 1104: Phong cảnh khác biệt


Bởi vì cà phê vừa mới pha nên rất nóng, Viên Mục Dã chỉ uống một ngụm nhỏ là đã phải nhổ lại vào trong cốc. Đúng lúc này Bạch Văn Duyệt quay về,8 Viên Mục Dã đang muốn nhắc cô ta là cà phê rất nóng thì đã thấy đối phương trực tiếp cầm cốc lên uống một ngụm lớn, và chẳng hề có phản ứng gì3...

Mặc dù Viên Mục Dã không nói gì, nhưng trong lòng cậu lại cảm thấy rất ngạc nhiên, bởi vì hai cốc cà phê này được nhân viên pha nga9y trước mặt cậu, mà cốc của Viên Mục Dã còn được pha đầu tiên, cho nên theo lý thuyết thì cốc của Bạch Văn Duyệt còn nóng hơn, nhưng cô ta lại 6trực tiếp uống một ngụm to, chẳng lẽ Bạch Văn Duyệt không cảm thấy nóng sao?

Thấy Viên Mục Dã vẫn chưa động đũa, Bạch Văn Duyệt cười nó5i:
Mau ăn đi, lát nữa lại đến giờ làm rồi.

Trương Khai và A Triết ngồi trên xe cách đó không xa nhìn hai người cười đùa, trong lòng bọn họ toát mồ hôi vì lo lắng cho Viên Mục Dã, bọn họ sợ cậu trúng mỹ nhân kế của đối phương rồi quên mất mình đến đây để làm gì.

Tên ngốc Viên Mục Dã này, cô gái kia rõ ràng là cố tình tiếp cận, vậy mà cậu ta còn mắc lừa!
A Triết chế giễu.

Không phải đâu? Anh Viên đang tương kế tựu kế đấy được không?
Mặc dù Trương Khai nói như vậy, nhưng trong lòng lại hơi chột dạ.
Tuy nhiên, sau khi tách khỏi Bạch Văn Duyệt, Viên Mục Dã lập tức báo cáo những gì mình phát hiện cho Đoàn Phong, anh ta nghe xong thì trầm giọng hỏi:
Cậu chắc chắn mình không nhầm chứ?


Chắc chắn là không, tôi còn cố tình thử nhiệt độ của cốc cà phê đó...
Viên Mục Dã khẳng định.
Đoàn Phong suy nghĩ một chút rồi nói:
Cô gái này không đơn giản, lúc cậu tiếp xúc với cô ta nhớ cẩn thận một chút, tuyệt đối đừng để lộ sơ hở, biết không?

Bạch Văn Duyệt thấy vậy lại bật cười, hỏi:
Sao anh lại khẩn trương thế? Sợ bạn gái của anh ghen à?

Viên Mục Dã lúng túng giải thích:
Tôi không có bạn gái...

Bạch Văn Duyệt có vẻ rất hài lòng với đáp án này, cô ta cười nói:
Thế thì tốt quá, chị đây cũng chưa có bạn trai...

Đối phương đã nói đến mức này, nếu Viên Mục Dã lại từ chối cũng không tiện, vì vậy cậu đành cảm ơn:
Vậy xin làm phiền cô.


Đừng khách sáo, đi thôi!
Bạch Văn Duyệt bước đến và tự nhiên nắm lấy cánh tay của Viên Mục Dã.
Đối phương đột nhiên tiến gần như vậy khiến Viên Mục Dã lập tức cảm thấy khẩn trương và vô thức tránh sang một bên, vẻ mặt ngượng ngùng không nói nên lời...
Khi Bạch Văn Duyệt quay về, cô ta thấy Viên Mục Dã đang dùng giấy lau cà phê rơi vãi trên bàn, cậu thấy cô ta về thì cũng hơi lúng túng nói:
Tôi vô tình làm đổ cốc khi lấy giấy ăn, để tôi đi lấy cốc khác cho cô nhé!

Bạch Văn Duyệt mỉm cười ngăn Viên Mục Dã lại:
Không cần đâu, dù sao tôi cũng đã uống một ngụm cho tỉnh táo rồi, nào, giấm của anh đây...

Mặc dù hiện giờ Viên Mục Dã đã xác nhận được rằng Bạch Văn Duyệt thật sự không sợ nóng, nhưng điều đó cũng không nói lên điều gì, có thể cảm giác của cô ta khác với người bình thường, hoặc cũng có thể nó chậm chạp hơn người bình thường một chút mà thôi...
Viên Mục Dã đương nhiên là hiểu điều này, người tự tay xử lý nhiều cao thủ hàng đầu như vậy chắc chắn là không đơn giản! Chỉ có điều Viên Mục Dã hơi giật mình trước việc đối phương không hề sợ nóng mà thôi, bởi vì cho dù Bạch Văn Duyệt không đơn giản thì cô ta vẫn là người mà? Một người bình thường sao có thể uống cà phê nóng như vậy được?
Sau khi tan làm vào buổi tối, Viên Mục Dã định đi về luôn, không ngờ lúc đi qua sảnh khách sạn thì lại bị Bạch Văn Duyệt gọi lại và hỏi cậu có thời gian cùng ăn cơm tối không? Viên Mục Dã không ngờ Bạch Văn Duyệt lại chủ động như vậy, cậu cũng không biết cô ta muốn giở trò gì nên đành xin lỗi:
Tối nay tôi phải đi tìm nhà...

Bạch Văn Duyệt cười nói:
Tốt quá, tôi có rất nhiều kinh nghiệm trong lĩnh vực này, tôi có thể giúp anh kiểm tra một chút...

Lúc này Viên Mục Dã mới tỉnh táo lại, cậu vội vàng ăn hết miếng này đến miếng khác... Đồng thời trong lòng cũng suy nghĩ, chẳng lẽ cốc cà phê của Bạch Văn Duyệt không nóng sao? Để kiểm chứng suy nghĩ của mình, Viên Mục Dã giả vờ ngơ ngác nhìn xung quanh rồi hỏi:
Giấm ở đâu nhỉ? Sao tôi nhìn khắp nơi mà vẫn không thấy?

Bạch Văn Duyệt nghe cậu nói thế bèn đặt đôi đũa xuống rồi đứng dậy:
Giấm thì phải hỏi đầu bếp mới có, anh chờ một chút, tôi sẽ đi lấy cho anh một ít...

Lúc này, Viên Mục Dã tranh thủ lúc Bạch Văn Duyệt đứng dậy lấy giấm để giơ tay lấy giấy ăn, sau đó giả vờ vô tình làm đổ cốc cà phê của Bạch Văn Duyệt, kết quả không cần nói cũng biết, mu bàn tay của Viên Mục Dã bị đỏ lên vì nóng.
Trong lòng Viên Mục Dã biết rõ rằng Bạch Văn Duyệt đang cố ý tiếp cận mình, nhưng tại sao đối phương lại muốn làm như vậy? Viên Mục Dã không tin đây là tình cảm đơn thuần của đối phương dành cho mình, khả năng duy nhất là Bạch Văn Duyệt cũng đang thử thăm dò cậu.
Sau khi hiểu được điểm này, Viên Mục Dã không còn phân vân nữa mà thoái mái đi cùng Bạch Văn Duyệt để xem mấy căn phòng cho thuê, cuối cùng dưới sự lựa chọn của Bạch Văn Duyệt, Viên Mục Dã đã chọn một căn phòng rất gần ngôi nhà của cô ta...
Chắc ngay cả Viên Mục Dã cũng không ngờ rằng, mới chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà cậu đã thay thế người đàn ông đeo kính và trở thành người đàn ông đi dạo với Bạch Văn Duyệt vào mỗi tối.
Lúc này, Viên Mục Dã và Bạch Văn Duyệt tình cờ đi qua một cửa hàng bán thịt nướng, Bạch Văn Duyệt muốn mua vài xiên, con gái nhà người ta đã mở lời rồi nên Viên Mục Dã cũng không tiện từ chối, cậu bèn cười nói:
Được rồi, để tôi mời, tôi muốn cảm ơn cô vì vừa nãy đã mặc cả giúp tôi!


Trong lúc ăn, Bạch Văn Duyệt hỏi một chút về hoàn cảnh gia đình của Viên Mục Dã, cậu cũng không hề nói dối mà kể hết toàn bộ sự thật...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.