Chương 1135: Đám cháy
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1210 chữ
- 2022-02-09 03:23:04
Viên Mục Dã gật đầu:
Ừ, mặc dù chỗ này trông rất cũ nát, nhưng thật sự không hề có dấu vết bị cháy... Lát nữa chúng ta chia làm hai nhóm đi tìm kiế8m từng tầng, Đầu To, cậu phụ trách an toàn của lão Lâm nhé.
Yên tâm, tôi biết rồi...
Đầu To gật đầu.
Thạch Lỗi ngơ ngác hỏi lại:
Ngửi được gì cơ?
Viên Mục Dã trầm giọng:
Mùi khói...
Cũng không phải... Nhưng nó không phải là sinh vật thân thiện với con người, cậu nhìn đi, phía sau tảng đá này chắc chắn có một lỗ thủng, đã từng có một sinh vật cổ xưa bị nhốt bên trong, sau này tảng đá bị phá vỡ nên thứ đó cũng được giải phóng.
Viên Mục Dã đang muốn hỏi xem thứ đó có còn trong tòa nhà hay không thì lại nhìn thấy một số tấm rèm trang trí trong đại sảnh bốc cháy, thỉnh thoảng còn có tiếng kêu cứu từ xa truyền đến...
Viên Mục Dã chứng kiến rất nhiều người sống bị lửa thiêu chết, tất cả bọn họ đều dễ bắt lửa cứ như trên người họ bị tẩm xăng vậy... Một giây trước họ là những trai xinh gái đẹp ăn mặc lộng lẫy, nhưng một giây sau đã biến thành từng xác chết cháy nằm co quắp trên mặt đất.
Ngay khi Viên Mục Dã không hiểu ngọn lửa bốc lên thế nào, một quả cầu lửa trên một xác chết cháy đen đã thu hút sự chú ý của cậu, quả cầu lửa này cứ như đang sống vậy, nó liên tục di chuyển trên mặt đất và đi đến đâu thì lửa cháy đến đó...
Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã định giơ tay chạm vào tảng đá lạ đó, nhưng trong đầu cậu bỗng vang lên một tiếng gào thét chói tai, làm Viên Mục Dã sợ đến mức lập tức buông tay...
Không ngờ khi Viên Mục Dã đang muốn rời xa tảng đá lạ này, tay phải của cậu lại đột ngột dính vào, âm thanh chói tai kia lập tức vang lên lần nữa, Viên Mục Dã không chịu nổi nên phải dùng tay kia bịt chặt lỗ tai của mình.
Cách bài trí của tầng 11 hoàn toàn khác với những tầng khác, nó giống như một hội trường lớn hoặc một rạp hát nhỏ, tóm lại nó không phải chia thành từng phòng khách nhỏ mà là một phòng tiệc rất cao cấp... Đặc biệt là phía trước thang máy có một bức tranh cây tùng rất lớn để chào đón khách, mà phía dưới bức tranh này là một tảng đá có hình dáng rất kỳ quái.
Sở dĩ nói hình dáng của tảng đá này kỳ lạ là vì bề mặt của nó cực kỳ mờ, trông nó giống như một tảng đá núi lửa bị nóng chảy bởi nhiệt độ cao, nhưng ai lại đặt một tảng đá núi lửa làm vật trang trí chứ?
Mặc dù những hình ảnh này không xảy ra trên thực tế, nhưng nó vẫn tác động rất mạnh vào giác quan của Viên Mục Dã, vì vậy cậu rút tay phải về, sau đó che miệng và mũi rồi tiến lên phía trước, Viên Mục Dã muốn nhìn xem đã có chuyện gì xảy ra ở đây vào năm đó.
Khi Viên Mục Dã đẩy một cánh cửa gỗ rất nặng ra, cậu bị cảnh tượng bên trong làm cho kinh ngạc. Một đám người ăn mặc lộng lẫy đang hoảng sợ chạy trốn, có khá nhiều người trong đó cũng đang bốc cháy và không thể nào dập tắt được...
Viên Mục Dã quay đầu nhìn Thạch Lỗi và phát hiện tên này không có bất kỳ phản ứng nào, cậu hiểu ngay rằng đây là cảnh tượng mà chỉ có cậu nhìn thấy, vì vậy Viên Mục Dã khẽ nói:
Anh chờ ở đây nhé... Để tôi tự mình tiến vào xem một chút.
Mặc dù Thạch Lỗi không yên tâm cho lắm, nhưng khi nghĩ đến sự nguy hiểm lớn nhất ở nơi này là Bạch Văn Duyệt, gã bèn dặn dò Viên Mục Dã:
Nếu gặp phải cô ta, cậu hãy lên tiếng ngay, chắc cô ta cũng chưa đến mức vừa nhìn thấy chúng ta là ra tay đâu!
Viên Mục Dã gật đầu, sau đó xoay người bước vào tầng 11... Mặc dù chỉ cách một cánh cửa, nhưng Viên Mục Dã thấy mình như đã bước vào một không gian khác, không khí ở đây nóng rực và khói bụi cuồn cuộn.
Giống như suy đoán của cậu, chỗ này thật sự là hiện trường vụ cháy năm đó, mà những ánh lửa lấp lóe trong mắt Viên Mục Dã cũng đủ để chứng minh năm đó có người gặp nạn ở đây, hơn nữa không chỉ một người...
Trái tim của Viên Mục Dã bỗng
đánh thót
một cái, xem ra quả cầu lửa này chính là sinh vật cổ xưa chui ra từ trong tảng đá mà yêu tinh dây leo đã nhắc đến. Vào cái ngày xảy ra vụ việc, chắc có ai đó đã vô tình làm vỡ tảng đá kỳ quái được đặt làm vật trang trí, từ đó mới gây ra thảm họa.
Vừa nghĩ đến khả năng thứ này vẫn còn ở trong tòa nhà, Viên Mục Dã vội vàng quay lại cầu thang và kéo Thạch Lỗi đi xuống tầng dưới, cậu vừa đi vừa bấm điện thoại gọi cho lão Lâm muốn bảo anh ta và Đầu To nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Viên Mục Dã và Thạch Lỗi tạ3o thành một nhóm, bọn họ chọn đi cầu thang bộ đến tầng cao nhất rồi tìm kiếm từ trên xuống, vài tầng đầu tiên không có vấn đề và cũng không thấy bó9ng dáng Bạch Văn Duyệt... Cho đến khi bọn họ đi đến tầng 11, Viên Mục Dã bỗng bị thu hút bởi ánh sáng ở bên trong cửa thoát hiểm.
Thật ra k6hi hai người đi đến tầng 10, mọi chuyện đã trở nên hơi kỳ quái... Đầu tiên, Viên Mục Dã ngửi thấy một mùi khói rất nồng, cậu lập tức hỏi Thạch Lỗi 5ở bên cạnh:
Anh có ngửi thấy mùi gì không?
Thạch Lỗi bật cười:
Đại ca ơi, cho dù nơi này thật sự là hiện trường đám cháy năm đó, nhưng từ lúc đấy đến giờ đã hơn hai mươi năm rồi, cùng lắm cũng chỉ có một chút mùi khét thôi chứ lấy đâu ra mùi khói?!
Tuy rằng nói như vậy, nhưng Viên Mục Dã thật sự đã ngửi thấy mùi khói, vì vậy cậu tìm kiếm theo cái mùi đó, cuối cùng khi Viên Mục Dã bước đến cầu thang thoát hiểm ở tầng 11, cậu nhìn thấy có ánh sáng của ngọn lửa bên trong cánh cửa...
Tảng đá này có vấn đề...
Một giọng nói vang lên trong đầu Viên Mục Dã.
Viên Mục Dã sững sờ, cậu không ngờ yêu tinh dây leo lại xuất hiện vào lúc này, Viên Mục Dã bèn hỏi:
Có vấn đề gì? Chẳng lẽ trong này có đồng loại của anh à?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.