Chương 1142: Giả thuyết ban đầu


Ai ngờ Bạch Văn Duyệt lại vươn tay ra với Thạch Lỗi:
Đưa cho tôi.


Thạch Lỗi vốn đang định lén giấu mấy con chi8p đem về nghiên cứu, nhưng Bạch Văn Duyệt lại đòi về hết không chừa cái nào, sau đó cô ta siết chặt tay và bóp số chip 3ấy thành một nắm, rồi tiện tay ném ra ngoài từ cửa sổ lầu 11.
Thạch Lỗi cười khẩy:
Cô cũng tự biết thân biết phận đấy nhỉ!

Bạch Văn Duyệt tỏ vẻ không sao cả:
Tôi luôn được lập trình như thế…

Lần này Bạch Văn Duyệt không nói gì, nhưng Viên Mục Dã lại đột nhiên khẽ nói:
Nếu tôi đoán không nhầm, người thật sự muốn chạy không phải cô... mà là đứa bé kia đúng không?

Bạch Văn Duyệt khẽ giật mình:
Làm sao anh biết được?

Viên Mục Dã không yên tâm cho lắm:
Sao tôi cảm thấy không ổn lắm nhỉ?

Con quái vật lửa thấy hai người Viên Mục Dã nhìn mình với vẻ chẳng lành, lại nghĩ đến hai lần liền mình gặp bọn họ đều không có chuyện tốt, vì thế nó cũng không nghĩ đến chuyện tấn công bọn họ nữa, mà nhảy thẳng lên lỗ thoát khí trên trần nhà và chuồn đi.

Thật ra là bọn họ muốn tìm viên tinh thể đen này v5ề đúng không?
Viên Mục Dã thử hỏi.
Bạch Văn Duyệt trả lời không e dè:
Đại loại vậy… Thứ nhất là tinh thể đen, thứ hai là đứa bé, thứ ba là tôi.

Đáng tiếc ngọn lửa của quái vật lửa chỉ có thể đốt cháy một số thứ trên bề mặt của lũ người nhân tạo, không thể đốt được khung xương kim loại… Mà bọn chúng không phải con người thật sự, dĩ nhiên cũng sẽ không xuất hiện triệu chứng co cứng cơ khi người bị thiêu chết, người không biết chắc chắn cho rằng đây chỉ là những mô hình hình người mà thôi.
Con quái vật lửa tưởng rằng mình đã thiêu chết rất nhiều người, ba kẻ kia đáng lẽ phải sợ mình mới đúng, nhưng không ngờ bọn họ cứ đứng đơ ra nhìn ngọn lửa cháy đến khi tắt, không hề muốn chạy trốn.
Thạch Lỗi thấy thế thì cười lắc đầu:
Đó, giờ bớt việc rồi nhé.

Mà Bạch Văn Duyệt lại thờ ơ đối với những người nhân tạo giống mình đang bị lửa lớn đốt trụi, cô ta vẫn bàng quan đứng ở tại chỗ, trên mặt không có bất cứ buồn vui gì.
Tuy hiện tại con chip đã bị Bạch Văn Duyệt phá huỷ, nhưng cơ thể của những kẻ kia vẫn còn nằm dưới đất, cho dù bọn họ không bị Boss lớn đứng sau lưng tìm về thì chắc chắn cũng sẽ khiến cảnh sát địa phương khiếp sợ, cho nên Viên Mục Dã biết không thể bỏ lại những cơ thể này ở đây.
Ai ngờ ngay khi Viên Mục Dã đang cân nhắc xem phải giấu bọn người này ở đâu, thì con quái vật lửa be bé lúc trước tấn công bọn họ không biết chui ra từ xó nào, nhe răng nhếch miệng nhào vào ba người bọn họ, kết quả lại bị Bạch Văn Duyệt đánh văng lên tường… Con quái vật lửa hét lên đau đớn, sau đó lập tức nhảy lên đèn chùm pha lê trên đầu.
Con vật nhìn lướt một vòng bằng đôi mắt nhỏ như hạt đậu xanh, phát hiện mười mấy tên nằm dưới đất có lẽ rất dễ bắt nạt, nó bèn nhảy chồm vào những cơ thể không có chip kia.
Viên Mục Dã định ngăn cản nhưng đã muộn, một cơ thể bị bắt lửa trong tích tắc, bởi vì những kẻ đó đều nằm ngang dọc tứ tung khi ngã xuống đất, cho nên chẳng mấy chốc tất cả đều cháy bùng lên.
Lúc này, Viên Mục Dã liếc nhìn con quái vật lửa ngồi xổm giữa ngọn lửa, vẻ mặt khó xử:
Nên xử lý thứ này thế nào đây?

Thạch Lỗi cũng nhìn về phía con quái vật lửa:
Còn có thể xử lý như thế nào nữa? Tiếp tục ném ở đây thôi, chỉ số thông minh của con này thấp quá, bị nhốt bao nhiêu năm mà cũng không chạy ra khỏi tòa nhà, sau này chắc cũng không ra ngoài đâu, cứ ném ở đây đi!

Viên Mục Dã suy nghĩ một lát, cảm thấy hiện giờ đúng là bọn họ không có đủ điều kiện để bắt giữ nó, việc này phải đợi trở về rồi bảo Đầu To và Trương Khai đến đây. Nói gì thì nói, trong số 54 chỉ có hai người họ có thể chất không sợ lửa.
Lúc ba người ra khỏi tòa nhà, Viên Mục Dã nhìn sang Bạch Văn Duyệt và hỏi:
Sau này cô có dự định gì không? Có nơi nào rất muốn đi không?

Bạch Văn Duyệt lắc đầu, vẻ mặt mờ mịt:
Tôi chỉ muốn tìm một nơi bí ẩn để sống thôi… Nhưng lần nào cũng có kết quả này.

Thạch Lỗi vừa nghe Bạch Văn Duyệt nói câu
lần nào cũng thế
thì buồn bực hỏi:
Tôi cũng rất tò mò là làm sao bọn họ tìm được chuẩn thế? Giống như lắp định vị trên người các cô vậy?!


Cô… đúng là phí phạm của trời!
Thạch Lỗi tức gi9ận.
Nhưng Bạch Văn Duyệt lại lạnh giọng bảo:
Số chip đó đều bị viên tinh thể đen từ hoá rồi, cho dù người khác6 lấy được mà không có viên tinh thể đen thì cũng công cốc.

Bạch Văn Duyệt trầm giọng nói:
Thật ra lúc trước viên tinh thể đen kia bị chia thành hai, viên trong tay tôi chỉ là một trong số đó, mà giữa hai viên tinh thể đen luôn luôn có mối liên hệ bí ấn, cho nên dù cho chúng tôi chạy đến phương trời nào, bọn họ đều có thể tìm được…

Thạch Lỗi cười khẩy:
Vậy còn chạy làm cái gì nữa? Có lẽ các người ra ngoài vũ trụ thì sớm hay muộn cũng bị phát hiện thôi.


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.