Chương 1159: Một cọng cỏ cuối cùng
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1340 chữ
- 2022-02-09 03:23:43
Thẩm Bác Khải tái mặt khi nghe câu nói này của Viên Mục Dã, cậu ta lo lắng xoa tay và đồng thời cũng nhận ra người cảnh sát trước mặt n8ày không hề đơn giản, thậm chí cuối cùng Thẩm Bác Khải còn không dám nhìn vào mắt Viên Mục Dã...
Viên Mục Dã nhìn thấy vẻ mặt 3của Thẩm Bác Khải thì đã biết tất cả mọi chuyện, vì vậy cậu cười hỏi:
Sao thế? Không biết phải trả lời thế nào à? Thẩm Bác Khải, 18 t9uổi, đang học lớp 12A1 tại trường trung học số 8, mẹ là Đinh Như Vân, nhân viên kiểm tra hàng tại siêu thị, cha là Thẩm Tân Học, một t6ài xế taxi. Mặc dù là gia đình có điều kiện trung bình nhưng thành tích học tập lại rất tốt, mỗi lần đi thi đều đứng đầu lớp, cậu là m5ột học sinh giỏi trong mắt thầy cô và cha mẹ.
Thẩm Bác Khải lấy tay che tai:
Anh đừng nói nữa, tôi không biết anh đang nói gì? Tôi muốn gặp cha mẹ, tôi muốn gặp luật sư...
Theo lý thuyết cuộc sống như vậy phải có một tương lai xán lạn mới đúng? Mặc dù gia đình cậu hơi bình thường... Nhưng ai mà chẳng phải như vậy? Hầu hết các bạn học của cậu cũng là người bình thường mà? Bọn họ còn không học giỏi bằng cậu, cậu có gì mà không hài lòng chứ?
Viên Mục Dã cảm thấy khó hiểu.
Thẩm Bác Khải cười nói:
Vậy thì sao? Thẩm Bác Khải đã từng lao đầu vào học để có thể sống ở thành phố lớn, nhưng tương lai tốt nhất của cậu ta cũng chỉ là tìm một công ty nằm trong danh sách 500 công ty hàng đầu để vào làm. Cha mẹ Thẩm Bác Khải dùng chỗ vốn tích cóp nửa đời để vay mua nhà cho cậu ta. Thẩm Bác Khải cố gắng vươn lên thành tầng lớp tầm trung trong công ty, sau đó tìm một cô gái có điều kiện tương đương để kết hôn. Cho dù cuộc đời cậu ta xuôi chèo mát mái đấy, nhưng cuối cùng cũng chỉ là để cung cấp cho con mình một cuộc sống mà cậu ta mơ ước từ khi còn bé mà thôi... Nhưng Thẩm Bác Khải bây giờ đã sống ở thành phố lớn từ khi còn bé, cậu ta không cần cố gắng kiếm tiền thì đã có sẵn vốn liếng mà người khác chật vật cả đời cũng chưa chắc đã đạt được, tôi có thể muốn làm gì thì làm, tôi cũng có thể chẳng cần làm gì, cha mẹ của tôi cũng không cần phải khúm núm với ai, bọn họ có thể sống đầy kiêu ngạo và vênh mặt lên với đời!
Viên Mục Dã khẽ thở dài:
Nhưng cậu có bao giờ nghĩ đến... Tất cả những thứ trước mắt có thật sự tồn tại hay không? Cha mẹ của cậu cũng trải qua cuộc sống xa hoa như cậu bây giờ sao?
Dường như bị nói trúng chỗ đau, Thẩm Bác Khải tức giận nói:
Mẹ tôi đang ở bên ngoài, cha tôi đang ra nước ngoài bàn việc làm ăn, tại sao lại nói họ không hưởng thụ cuộc sống tươi đẹp hiện tại với tôi chứ? Hơn nữa, tôi cũng chẳng thấy ở đây có vấn đề gì... Xin hỏi anh là ai? Nếu anh cũng cảm thấy tất cả trước mắt đều là giả, vậy anh không thể nào xuất hiện ở đây!
Viên Mục Dã ngẩn người, trong thâm tâm cậu biết rằng Thẩm Bác Khải nói đúng, những người bị mắc kẹt ở đây chắc chắn là người có chấp niệm rất sâu trong lòng, nếu Viên Mục Dã có thể ở đây, điều đó có nghĩa là cậu không khá hơn Thẩm Bác Khải chút nào...
Không ngờ những lời này dường như chạm đến dây thần kinh nhạy cảm của Thẩm Bác Khải, cậu ta đột nhiên gào lên:
Anh không phải là tôi, làm sao biết được nỗi đau của tôi chứ? Ngày nào tôi cũng nhìn cha mẹ vất vả kiếm tiền cho mình đi học, chỉ là vì muốn tôi không đi theo con đường của họ, anh cho rằng thành tích xuất sắc của tôi là do tài năng à? Chết tiệt! Đó là vì tôi chăm học hơn người khác mà thôi... Nhưng tôi có thể làm gì nếu không làm như vậy chứ? Tôi muốn thay đổi cuộc sống của mình và muốn thoát khỏi tầng lớp đó, vậy đường ra duy nhất chính là cố sống cố chết mà học, chỉ có như vậy thì mới đỗ được vào trường tốt, sau khi tốt nghiệp sẽ tìm được công việc tốt. Nhưng tất cả những điều này đối với mấy gia đình có điều kiện kia thì dường như vừa sinh ra đã có, bọn họ hưởng thụ cuộc sống ưu việt, không cần cố gắng cũng được thành tích tốt. Bọn họ thậm chí còn có thời gian tham gia hoạt động ngoại khóa, muốn chơi bóng rổ thì chơi bóng rổ, muốn chơi game thì chơi game, chỉ nói khơi khơi vài món đồ mới mà toàn là những thứ tôi chưa từng được nghe thấy. Có những lúc tôi nghĩ rằng tại sao chứ? Tại sao số tiền bố mẹ tôi khổ cực để kiếm được không đủ cho họ mua một đôi AJ? Tại sao cùng là làm việc mà cha mẹ tôi lại phải cúi đầu khom lưng với người khác, chỉ vì muốn kiếm thêm 30, 50 đồng mà cơm cũng không muốn ăn? Tại sao con người lại phân chia rất nhiều loại? Chẳng lẽ vì bọn họ biết đầu thai hơn so với những người nghèo như chúng tôi sao?
Vì vậy nên cậu mới bỏ chạy đến thế giới này? Để sống một cuộc sống mà cậu nghĩ rằng rất tươi đẹp?
Viên Mục Dã trầm giọng hỏi.
Im lặng một lúc, Viên Mục Dã bất đắc dĩ nói:
Có lẽ tôi thật sự không có tư cách dạy dỗ cậu ở chỗ này, nhưng tôi muốn nói với cậu là, trong cái thế giới trước đây mà cậu luôn ghét bỏ, cha mẹ của cậu đang đau khổ vì cậu vẫn bất tỉnh, bởi vì nếu cậu không tỉnh, cậu sẽ bỏ lỡ kỳ thi tốt nghiệp trung học. Như thế cũng có nghĩa là tất cả những nỗ lực trong mười tám năm qua đều trở nên vô ích. Cậu nói đúng, giữa người với người đúng là có sự khác nhau, có người sinh ra tại một đất nước đầy biến động, chiến tranh loạn lạc liên miên hàng năm, đừng nói đến điều kiện sống ưu việt mà có thể còn sống đã là tốt lắm rồi! Cũng có người vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng, bọn họ còn chưa dứt sữa mà giá trị bản thân đã cao hơn những người bình thường phải phấn đấu vài đời... Nhưng như vậy thì sao chứ? Ông trời không cho cậu những vật đó thì cậu không sống được à? Cậu nhất định phải bất cần như thế sao? Mỗi người đều có cách sống khác nhau, nếu như cậu không muốn chấp nhận cuộc sống hiện tại, vậy hãy cố gắng mà thay đổi, cả ngày than trời trách đất rồi nằm trên giường nằm mơ có tác dụng không? Tôi cũng không hiểu trước đó có chuyện gì xảy ra với cậu? Tại sao kiên trì mười tám năm, nhưng lại chọn cách từ bỏ đúng vào thời điểm này?
Tôi không muốn nói... Tôi đã không còn là Thẩm Bác Khải trước đây nữa, tôi không muốn nhớ lại những chuyện uất ức lúc trước!
Thẩm Bác Khải từ chối trả lời vấn đề này.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.