Chương 1162: Vuốt lông lừa
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 885 chữ
- 2022-02-09 03:23:40
Thẩm Bác Khải gật đầu:
Không có vấn đề gì... Cứ giao cho tôi, tối mai tôi sẽ đưa số liệu thống kê cho anh!
Viê8n Mục Dã cười lắc đầu:
Thật ra tôi thấy cậu là người có đầu óc thông minh trời phú đấy, hơn nữa không phải đám cậu ấm 3nhà giàu nào cũng giống cậu đâu, đó chỉ là kiểu cậu ấm mà cậu cho rằng là như thế thôi...
Bởi vì có một số việc Viên Mục Dã biết mình có cố gắng thế nào cũng không thành công, cuối cùng còn làm tổn thương chính mình... Khi còn bé, đối mặt với sự thờ ơ của cha, Viên Mục Dã cũng từng thử thân cận với ông ta, nhưng khi cậu nhìn thấy cách giao tiếp giữa cha, em trai và người mẹ kế, Viên Mục Dã hiểu rằng mình vĩnh viễn sẽ không nhận được sự ưu ái đó.
Vì vậy, Viên Mục Dã đã hình thành một thói quen, đó là thay vì cố gắng cho một kỳ vọng viển vông, vậy còn chẳng bằng trực tiếp từ bỏ một cách an toàn. Dù sao không
đạt được
thì sẽ không có
mất đi
, một thời gian sau sẽ bình thường trở lại thôi.
Sau khi tiễn Thẩm Bác Khải, Viên Mục Dã vội vàng quay về nhà, nhưng đối mặt với căn nhà vô hồn này, cậu bắt đầu suy nghĩ về vấn đề mà Thẩm Bác Khải vừa nhắc đến...
Không ngờ Viên Mục Dã vốn muốn thuyết phục cậu thiếu niên lạc đường, mà bây giờ lại thành bắn ngược trở lại chính bản thân mình. Thật ra có ai sống mà không hề hối hận chứ? Viên Mục Dã nhớ lại cuộc đời mình, có rất nhiều chuyện cậu đã từ bỏ dù chưa hề làm thử.
Thẩm Bác Khải chỗ hiểu chỗ không, cậu ta hỏi:
Vậy bây giờ anh có gì hối hận không?
Viên Mục Dã ngẩn người, sau đó cười bảo:
Đây không phải là chuyện cậu nên quan tâm, cậu mau quay về đi!
Không ngờ Thẩm Bác K9hải lại cau mày, nói:
Đó mới là điều khiến tôi khó chấp nhận được, nhà bọn họ đã có điều kiện rồi mà bọn họ lại còn ưu6 tú như vậy... Điều đó khiến tôi cảm thấy tất cả những cố gắng của mình đều vô nghĩa.
Có thể không phải sự cố5 gắng nào cũng được đền đáp, nhưng nếu cậu chưa từng thử mà đã từ bỏ... thì khi cậu đến tầm tuổi tôi, chắc chắn cậu sẽ hối hận. Thật ra bất kỳ nỗ lực nào cũng không phải vì thành công 100%, mà là vì một ngày nào đó cậu sẽ không hối hận.
Viên Mục Dã thở dài.
Nhưng nếu là thứ Viên Mục Dã đã có được... Cậu sẽ không bao giờ dễ dàng buông tay, cho dù cố gắng hết sức đến cuối cùng vẫn không thành công, nhưng Viên Mục Dã sẽ không hề hối tiếc, dù sao cậu đã từng cố gắng hết mình.
Một đêm bình yên, sáng hôm sau, Viên Mục Dã lại bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại của Từ Lệ, cậu đoán rằng lại có một cái xác chết cháy nữa được tìm thấy ở nơi nào đó, vì vậy cậu lè nhè nói:
Địa chỉ... Tôi sẽ qua đó ngay.
Từ Lệ kinh ngạc, sau đó mắng:
Cậu đúng là miệng quạ đen, tốt không linh xấu lại linh! Bây giờ lại thêm một cái xác chết cháy nữa, Cục trưởng Dương vừa mắng tôi một trận qua điện thoại đấy, ông ấy nói rằng nếu không bắt được hung thủ thì đừng nói là thăng chức, chưa biết chừng còn phải cởi bỏ bộ quần áo này...
Viên Mục Dã hoàn toàn hiểu được sự khó xử của Từ Lệ, vì vậy cậu không đành lòng nói cho anh ta biết sau này sẽ còn tám cái xác nữa đang chờ anh ta? Hơn nữa tình huống lần này cũng giống ba lần trước đó, ngoại trừ tấm thẻ nhựa nằm trong da thịt, vẫn không có camera giám sát, không có manh mối và nhân chứng.
Sau khi kiểm tra qua thi thể, kết luận ban đầu của pháp y Bạch khiến Từ Lệ hơi yên tâm một chút, đó là người chết lần này gần như cùng thời gian với ba người trước đó, tức là dù họ có bắt được hung thủ khi thi thể đầu tiên xuất hiện, tính mạng của những người này cũng khó có thể cứu được.
Khi Viên Mục Dã đi đến hiện trường vứt xác, cậu thấy Từ Lệ đang sầm mặt chửi rủa, có vẻ như viên cảnh sát trẻ đi đến hiện trường đầu tiên đã phá hủy các dấu vết do thiếu kinh nghiệm...
Cậu đi làm mà không mang theo đầu óc à? Cậu có học thuộc quy tắc bảo vệ hiện trường phạm tội không thế? Sao cậu có thể phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy? Xem thêm một chút phim truyền hình về điều tra hình sự thì cũng biết trước tiên phải bảo vệ hiện trường mà!
Từ Lệ tái mặt quát.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.