Chương 1168: Không còn tồn tại
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1032 chữ
- 2022-02-09 03:23:55
Viên Mục Dã ngẩn người, sau đó gật đầu:
Tôi không phủ nhận nơi này đúng là có cuộc sống lý tưởng mà tôi mong muốn, đây cũng là nguyên nhân 8vì sao tôi xuất hiện ở đây... Nhưng tôi chưa từng nghĩ đến việc vĩnh viễn ở lại nơi này, bởi vì tôi biết ở thế giới bên ngoài có rất nhiều 3người và nhiều thứ đang chờ tôi!
Vậy anh ra ngoài đi? Còn ở đây nói lảm nhảm những điều này làm gì? Mỗi người ở đây đều có những 9chuyện khác nhau, không phải chỉ một câu nói
dũng cảm đối mặt
nhẹ nhàng của anh là có thể giải quyết được...
Người thanh niên gầy gò nói6 với giọng khinh khỉnh.
Viên Mục Dã nhìn đối phương một chút, sau đó nói ra tên cậu ta:
Nếu tôi nhớ không nhầm, cậu tên là Hạ Hồng5 Triết đúng không?
Hạ Hồng Triết không ngờ Viên Mục Dã biết tên mình, nên tỏ ra cảnh giác:
Trước khi anh vào đây đã học thuộc thông tin về chúng tôi phải không?
Viên Mục Dã cười nói:
Không đến mức học thuộc, chỉ là xem kỹ một lần thôi. Cậu tên là Hạ Hồng Triết, năm nay 17 tuổi, bảy năm trước cha mẹ cậu ly hôn sau đó đều có gia đình mới. Khi ấy, bọn họ vì quyền nuôi dưỡng cậu mà tranh chấp không ngừng, nhưng bọn họ tranh chấp không phải vì muốn nuôi cậu mà là không ai muốn mang theo cậu, cuối cùng cậu bị ném cho bà ngoại, một bà lão đã gần bảy mươi tuổi. Hai năm trước bà ngoại của cậu qua đời vì bệnh, trước khi chết bà cụ đã sang tên ngôi nhà nhỏ của mình cho cậu, ý định ban đầu của bà cụ chỉ là hy vọng cậu có một nơi để dung thân. Không ngờ một năm trước căn nhà nhỏ ấy bị phá dỡ, cậu bỗng dưng có thêm mấy triệu tệ tiền bồi thường. Đây vốn là một chuyện tốt với cậu, kết quả lại để cậu nhìn thấy sự thối nát của bản tính con người... Hai người thân sinh trước giờ chưa từng quan tâm đến cậu đột nhiên cùng xuất hiện, lần nữa vì quyền nuôi dưỡng cậu mà kéo nhau ra tòa.
Đột nhiên bị người khác chọc vào nỗi đau, Hạ Hồng Triết u ám nói:
Nếu là anh... anh có muốn nhìn thấy loại cha mẹ đáng xấu hổ đó không? Trong lòng bọn họ, tôi chỉ là một món đồ, lúc không cần thì đẩy qua đẩy lại, đến lúc cần lại tranh nhau đến đỏ mặt tía tai, bọn họ thực sự yêu thương tôi sao? Bọn họ chẳng qua chỉ vì mấy triệu tệ bồi thường kia mà thôi!
Viên Mục Dã vô cùng thấu hiểu cảm giác không được người thân quan tâm đến, nên chân thành nói:
Nói ra có lẽ cậu không tin, nhưng tôi cũng được bà nội nuôi lớn, cho nên tôi rất hiểu cảm giác của cậu... Nhưng tôi không may mắn như cậu, cha mẹ tôi qua đời từ sớm, bà nội cũng chưa từng để lại tài sản nào cho tôi.
Hạ Hồng Triết không ngờ Viên Mục Dã cũng có hoàn cảnh giống như mình, cậu ta ngẩn người:
Hừ... có cha mẹ không yêu thương mình như vậy, còn không bằng làm trẻ mồ côi!
Viên Mục Dã cười khổ:
Không ai có thể lựa chọn cha mẹ cho mình, dù họ giàu có hay nghèo khổ, là người hiểu biết hay tục tằng đến không chịu nổi, thậm chí bọn họ chẳng hề yêu thương con của mình... thì cũng đều không phải do chúng ta quyết định, chúng ta chỉ có thể lựa chọn con đường của mình sẽ đi thế nào mà thôi. Nhưng cho dù cậu lựa chọn ra sao, thì cũng không thể trốn tránh mãi được. Bọn họ làm như vậy là không đúng, nhưng cậu đã sắp thành niên rồi, cậu có thể tự chịu trách nhiệm với cuộc đời của mình mà, cậu có thể nói không với những người không yêu mình chứ không phải trốn tránh ở đây nằm mơ giữa ban ngày, tưởng tượng được sống trong một gia đình hạnh phúc hoàn mỹ. Hơn nữa, cho dù cha mẹ cậu không yêu thương cậu, thì cậu cũng có thể tự yêu bản thân mình, hơn nữa trong tương lai cậu sẽ gặp được một người thật lòng yêu thương cậu. Vả lại, cậu có từng nghĩ, nếu cứ mãi trốn tránh ở nơi này, cơ thể của cậu cứ hôn mê không tỉnh lại, đến lúc đó những gì mà bà cậu để lại cho cậu sẽ đương nhiên rơi vào tay cha mẹ cậu, bọn họ có khi còn vui mừng vì cậu đã hôn mê ấy chứ? Cậu cứ trốn ở đây chẳng phải là càng vừa ý bọn họ sao?
Những lời này của Viên Mục Dã như đã khai sáng cho cậu ta, trong nháy mắt Hạ Hồng Triết hiểu ra một chuyện, cậu ta sắp đủ tuổi trưởng thành rồi, đến khi đó không nhất thiết phải sống cùng người giám hộ nữa. Còn nếu mình cứ hôn mê không tỉnh thì người cuối cùng được lợi chẳng phải chính là cặp cha mẹ không có tình người kia sao?
Thật ra, có nhiều chuyện người ngoài cuộc nhìn thấy rất rõ ràng, nhưng người trong cuộc lại u mê không hiểu... kết quả khi Viên Mục Dã thuyết phục từng người một, hầu hết mọi người đều có ý muốn rời khỏi nơi này ngoại trừ một số người ngoan cố.
Số ít này bao gồm cả Diệp Tranh, hắn ta biết rõ thứ chờ mình ở thế giới bên ngoài chính là những chế tài của pháp luật, đến khi đó tất cả những thứ hắn ta từng có, danh dự, địa vị, tài phú và sự tự hào trong lòng người thân, bạn bè... đều không còn nữa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.