Chương 1174: LỜI CẦU XIN CỦA TỐ CƠ
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 842 chữ
- 2022-02-09 03:24:11
Lúc ban đầu Viên Mục Dã còn tưởng Tố Cơ đang nói đùa với mình, nhưng sau nhiều lần xác nhận cậu mới được biết, lúc trước Thạch Lỗi đã yêu cầ8u mình ký vài tài liệu khi cơ thể và cảm xúc đang ở trong tình trạng suy sụp… Lúc ấy cậu còn tưởng rằng đó chỉ là một vài giấy ủy quyền phẫ3u thuật thôi, không ngờ trong đó còn có một tờ đăng ký kết hôn.
Nhìn Tố Cơ già nua như thế, tim Viên Mục Dã rất hụt hẫng, lúc trước9 nếu không phải vì cứu mình, sao vị công chúa Bắc Tấn xinh đẹp tuyệt trần lại rơi vào nông nỗi này? Bây giờ, khi mạng sống của cô sắp đi đế6n cuối, cô vẫn còn tính toán cho cậu…
Viên Mục Dã nghĩ đến đây thì khổ sở nói:
Tố Cơ… Tôi không đáng để cô tốt với tôi như vậy, th5ật sự không đáng!
Tố Cơ cười:
Không có gì mà đáng hay không, dù sao không phải tất cả tình cảm đều nhất định sẽ được đáp lại… Thật ra rất nhiều năm trước, tôi cũng từng căm hận, hận tại sao ông trời để tôi gặp anh rồi lại mất đi anh? Là tôi không xứng có đôi có cặp với người mình yêu ư? Anh có biết năm xưa tôi vui vẻ biết bao khi nhìn thấy anh trẻ trung ngời ngời không? Nhưng giây tiếp theo nhìn khuôn mặt già nua của mình, tim tôi lập tức như tro tàn. Lúc ấy tôi mới nhận ra, đã bỏ lỡ rồi tức là đã bỏ lỡ. Đây là số phận của tôi và anh, nếu tôi khăng khăng muốn đi ngược số trời, cuối cùng vẫn sẽ mất đi thứ tốt đẹp nhất của nhau. Sau này tôi nghĩ thông suốt, nếu không chiếm được, không bằng hãy bảo vệ thật tốt. Trên thực tế, tôi tốt với anh chỉ là cảm xúc cá nhân thôi, nếu không tôi thật sự không biết ý nghĩa sống sót của mình là cái gì nữa.
Tối đó, Viên Mục Dã ở cạnh Tố Cơ suốt một đêm. Hai người bọn họ kể với nhau rất nhiều chuyện mà mỗi người trải qua những năm gần đây. Cho đến lúc cuối cùng Tố Cơ lìa đời một cách bình yên, Viên Mục Dã vẫn nắm chặt tay cô, chưa từng buông ra…
Mãi đến khi Thạch Lỗi dẫn bác sĩ vào xác nhận tim Tố Cơ đã không còn đập nữa, gã mới bước tới và nhẹ nhàng gỡ tay Viên Mục Dã ra:
Buông tay đi, chị ấy đã đi rồi.
Tại sao không nói cho tôi biết sớm một chút?!
Viên Mục Dã hỏi với vẻ mặt đờ đẫn.
Thạch Lỗi thở dài:
Không phải tôi không muốn nói với cậu, là chị Tố không cho nói. Hơn nữa, ban đầu cậu vẫn chưa trải qua vụ việc xuyên qua gương cổ, tôi nói ra cậu có tin không? Sau này cậu trở về từ trong gương cổ Vân Văn, đúng là tôi muốn nói cho cậu biết, nhưng lúc ấy tình trạng sức khỏe của chị Tố rất kém, nói gì chị ấy cũng không đồng ý gặp mặt cậu. Hai ta đều là đàn ông, cho nên lúc ấy tôi cũng không thể nào hiểu tại sao chị ấy không chịu gặp cậu, có thể là không muốn phá hỏng ấn tượng tốt đẹp về chị ấy ở trong lòng cậu chăng!
Viên Mục Dã nhìn Tố Cơ trên giường bệnh, nhất thời cậu không biết nên nói gì. Nếu để mình chọn, chắc chắn cậu sẽ không màng tất cả để gặp cô, mặc kệ mặt mũi của cô có già hay là xấu…
Tố Cơ đã sắp xếp tất cả chuyện hậu sự của mình một cách rõ ràng. Cô chuyển hết cổ phần tập đoàn trên danh nghĩa của mình cho Viên Mục Dã, nhưng bắt nguồn từ mục đích bảo vệ cậu, bên ngoài vẫn tuyên bố tổng giám đốc kế nhiệm của tập đoàn là Thạch Lỗi.
Trên thực tế, lúc trước Thạch Lỗi cũng không đồng ý để Tố Cơ làm như vậy, gã nói:
Tôi không muốn làm tổng giám đốc tập đoàn gì cả!
Nhưng Tố Cơ lại bảo người cô không yên lòng nhất sau khi chết chính là Viên Mục Dã. Mọi người đều biết tình trạng bây giờ của cậu, bản thân cậu ốc còn không mang nổi mình ốc, lấy đâu ra sức lực để xử lý việc kinh doanh của tập đoàn? Nhưng tình trạng của Viên Mục Dã bây giờ lại không thể tách khỏi sự che chở của tập đoàn, nếu không kết cục của cậu không phải là bị bản thân giết chết thì cũng là bị người khác giết chết…
Nghe xong, Thạch Lỗi im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn đồng ý lời cầu xin của Tố Cơ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.