Chương 118: Thảm kịch trăm năm trước


Hơn nữa có một điểm vẫn chưa giải thích được, đó chính là hòn đảo này đã bình an vô sự suốt mấy chục năm qua, vì sao qua bao lâu như vậy rồ8i mà lại chọn thời điểm này để xảy ra chuyện? Mang theo nghi vấn này, tối hôm đó Viên Mục Dã và Hoắc Nhiễm đã tìm được phòng giám sát của 3biệt thự, trong đó có video ghi lại mấy ngày trước khi xảy ra chuyện.

Hai người như cú vọ ngồi xem cả đêm, mới tìm ra chút manh mố9i... Vào một ngày trước khi cơn bão đổ bộ, nhân viên của biệt thự nhà họ Hoàng trong lúc đang sửa chữa thì phát hiện một cửa ngầm, cũng ch6ính là lối thông xuống lòng đất mà Viên Mục Dã và Đoàn Phong tìm thấy trong phòng giữ lạnh.

Sau khi bọn họ đi vào trong thì thấy h5ơn một trăm giá gỗ nhỏ, bên trên có những chiếc chai thủy tinh màu đen, vì những chai này đều được bịt kín cho nên khi đó quản lý khách sạn cũng không mở nó ra xem, mà quyết định báo cho chủ nhân của biệt thự trước, cũng chính là ông chủ của khách sạn biệt thự nhà họ Hoàng.
Về phần bọn họ bàn bạc thế nào thì không rõ, nhưng theo như những gì camera giám sát ghi lại được, thì trong buổi sáng ngày cơn bão đổ bộ, tất cả hơn một nghìn người trên đảo đều xuống tránh bão trong không gian dưới lòng đất mới được phát hiện kia.
Từ những mảnh vụn thủy tinh trên đất không khó để nhận ra, lúc đó nhất định đã có người mở hoặc vô tình làm vỡ những chiếc chai thủy tinh kia, thả ra một con quái vật... Thật ra chuyện này rất khó tránh khỏi, hơn một nghìn người chen chúc trong một không gian kín, lối đi lại rất hẹp, một khi có chuyện gì đột ngột phát sinh rất dễ xảy ra hỗn loạn. Trong lúc hỗn loạn làm vỡ càng nhiều bình chứa màu đen, đây chính là quá trình quái vật bị thả ra.
Chỉ có một điểm Viên Mục Dã chưa hiểu rõ, là những thứ này được nghiên cứu ra để làm gì? Chưa nói đến việc thân thể chúng có thể tàng hình, mà bọn chúng bị ngâm trong bình lâu như vậy vẫn không chết?
Khi trời sắp sáng, Viên Mục Dã một mình đi đến vườn hoa phía sau biệt thự nhà họ Hoàng ngắm mặt trời mọc, cảnh đẹp như vậy, không ai ngờ cách đây không lâu nơi này đã diễn ra một thảm kịch.
Lúc này có tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, Viên Mục Dã quay lại, thấy Đoàn Phong đang bước về phía mình.
Đoàn Phong cười nói:
Tôi đang bảo sao không thấy cậu đâu, hóa ra là trốn ra đây ngắm bình minh một mình?

Viên Mục Dã quay đầu lại tiếp tục nhìn ánh bình mình trước mắt:
Tôi chỉ đang cảm thán, nơi càng đẹp thì càng nguy hiểm... Anh nói xem, nếu như lúc trước nhân viên trong biệt thự không phát hiện ra lối thông xuống lòng đất kia thì những chuyện sau đó có phải sẽ không xảy ra không?

Đoàn Phong lại lắc đầu:
Tôi thấy không hẳn, nơi này từ trước đến giờ vẫn luôn là một quả bom hẹn giờ... Khi nãy tôi đã cẩn thận xem xét tài liệu về thí nghiệm kia, cậu có biết vì sao vị người Anh kia lại bán hòn đảo này đi không?

Viên Mục Dã nghĩ một lát:
Chẳng lẽ có liên quan đến quái vật kia?

Đoàn Phong gật đầu:
Thật ra thảm kịch tương tự đã từng xảy ra hơn một trăm năm trước, năm đó khi vị thương nhân người Anh mua hòn đảo này, ngoài những nhân viên làm thí nghiệm, ông ta còn đưa một nhóm nô lệ da đen lên đảo, để bọn họ làm những việc nặng như sửa đường, xây nhà. Sau khi kiến thiết xong cơ sở vật chất trên đảo, thương nhân người Anh để những người nô lệ này trồng cao su ở một nơi tương đối bằng phẳng trên đảo. Sau đó không biết có chuyện gì đã xảy ra, tóm lại có mười mấy con quái vật trong suốt đã chạy ra khỏi phòng thí nghiệm, chỉ trong một đêm đã cắn chết hơn ba trăm người nô lệ da đen.
Đoàn Phong hơi dừng lại, nhìn mặt trời đang dần dâng lên phía chân trời.
Viên Mục Dã vội hỏi anh ta:
Sau đó thì sao? Nhìn số giá đỡ trong không gian dưới lòng đất kia, lúc đó trên đảo không thể chỉ có mười mấy con quát vật trong suốt được đúng không?

Có lẽ người quản lý cho rằng bên trong những chai thủy tinh này đều là các loại rượu lâu năm, nếu mình tự tiện mở ra biết đâu lại làm hỏng mất, không ai biết chắc được giá trị của những thứ này, cho nên anh ta đương nhiên muốn chờ ông chủ tự mình mở ra.
Nhưng trong thời gian đó bọn họ nhận được thông báo về sự đổ bộ của bão Nabi, yêu cầu tất cả du khách phải rời đảo tránh nguy hiểm, cư dân trên đảo và nhân viên làm việc cũng phải sắp xếp ổn thỏa, tránh bão.
Theo lý thuyết, chỗ bọn họ thường xuyên có bão đổ bộ, người trên đảo cũng quen rồi, có điều lần này dự báo rất nghiêm trọng, nói là bão
Nabi
là cơn bão mạnh nhất trong mấy chục năm trở lại đây, cho nên người trên đảo phải chuẩn bị sẵn sàng.
Đoàn Phong gật đầu:
Ừm, đúng là như vậy, theo như ghi chép trong tài liệu, lúc đó tay người Anh đã tạo ra mấy trăm con quái vật trong suốt trong phòng thí nghiệm ngầm, trong lúc chuẩn bị lấy máu của chúng để làm huyết thanh thì xảy ra vụ bị xổng kia. Điều này đã khiến họ ý thức được sự đáng sợ của loại quái vật này, một khi mất khống chế thì chúng sẽ mang đến tai họa không thể tưởng tượng được cho nhân loại... Cho nên bọn họ đã tạm dừng nghiên cứu, phong tỏa tất cả các tư liệu, rồi bán hòn đảo này cho một Hoa kiều họ Hoàng.


Viên Mục Dã nhướng mày:
Chuyện này không hợp lý lắm, đáng lẽ khi đó một là bọn họ mang theo tài liệu đi cùng hoặc hủy hết tài liệu nghiên cứu mới đúng chứ, sao lại giấu trong căn biệt thự đã bán đi?


Đoàn Phong nhún vai:
Ai biết được? Có lẽ công ty ở Đông Ấn đang bị tụt dốc không phanh, hoặc là tay người Anh chủ trì đề tài nghiên cứu này có mục đích khác... Có điều chuyện này chắc không phải tuyệt mật, nếu không đám lính đánh thuê cũng không lên đảo.


Nghe Đoàn Phong nhắc đến đám lính đánh thuê, Viên Mục Dã lo lắng nói:
Đúng rồi, chân của Kim Yong Ji thế nào rồi?



Nam Nam cho anh ta dùng thuốc cầm máu, tạm thời không có vấn đề gì... Có điều cái chân đó của anh ta thì chắc chắn hỏng rồi, nửa đời sau sẽ tàn phế.
Đoàn Phong nói với nét mặt bình tĩnh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.