Chương 1182: VUA CHÓ
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 776 chữ
- 2022-02-09 03:24:00
Thấy gã béo nói thật sự nghiêm túc, Đoàn Phong quay đầu bảo với Đại Quân:
Đại Quân, tra xem anh Long là kẻ có số má đến m8ức nào? Hai năm qua ở thủ đô có người như vậy sao?
Đại Quân xoay người đi đến một góc để gọi điện thoại, anh ta 3nhanh chóng biết được anh Long mà gã béo da đen nói là thần thánh phương nào! Nhiếp Hải Long, năm nay hơn bốn mươi tuổi, 9gã là thủ lĩnh một băng nhóm tội phạm mới quật khởi trong hai năm gần đây.
Vài năm trước, Nhiếp Hải Long này vẫn 6chỉ là một gã lông bông, đây là một kẻ mà ai thấy cũng phiền, đến chó cũng phải né xa! Ba mươi năm đầu gã sống bằng cách 5ăn bám cha mẹ, sau khi cha mẹ của Nhiếp Hải Long chết vì quá tức giận với gã, gã chỉ đành bước vào con đường
ăn trộm
...
Đoàn Phong gằn giọng uy hiếp:
Nếu biết mình không gánh nổi, vậy hãy thành thật nói tất cả những gì mình biết ra đi... Chúng tôi sẽ không làm khó cậu, lại càng không nói cho ai biết là những tin tức đó do cậu tiết lộ.
Gã béo da đen đảo mắt, gã biết hôm nay mình sẽ không thể thoát được, vì vậy đành cay đắng nói:
Tôi chỉ biết... anh Long lấy danh nghĩ bán chó để bán hàng sang địa phương khác.
Viên Mục Dã nghe vậy trầm giọng hỏi:
Khi nào thì bên kia đến lấy hàng?
Nhưng không ai ngờ được là, nghề ăn trộm của Nhiếp Hải Long càng lúc càng phát triển... tài sản cũng dần phong phú. Nhiếp Hải Long bắt đầu bộc lộ dã tâm của mình, gã nhanh chóng phát triển thành một trong số những băng nhóm tội phạm mới ở thủ đô.
Đại Quân nói đến đây thì hừ lạnh:
Nhiếp Hải Long có biệt hiệu là Vua chó, không ngờ thằng khốn này lại mượn những con chó để buôn ma túy!
Đoàn Phong nghe xong quay lại đá gã béo một cái rồi hỏi:
Trong bụng mấy con chó này chứa bao nhiêu cân?
Gã béo da đen liên tục lắc đầu:
Tôi không biết gì hết, nhiệm vụ của tôi chỉ là canh giữ mấy con chó cho anh Long mà thôi!
Không nói thật đúng không? Được thôi, chúng tôi sẽ gọi thẳng cho cảnh sát! Chắc số hàng này cũng đủ cho nửa đời sau của cậu không lo ăn mặc, chỉ là phải ăn cơm tù, mặc áo tù mà thôi!
Trương Khai cố tình dọa dẫm.
Nghe thấy Trương Khai nói muốn báo cảnh sát, gã béo da đen lập tức sợ đến mức tè ra quần:
Đừng mà! Xin các anh hãy rủ lòng thương, tôi chỉ là một người trông coi nhà kho thôi, một tháng được vài nghìn tệ, tôi không đủ để gánh cái tội đó đâu!
Gã béo da đen đành phải nói:
Hầu như lần nào họ cũng lấy vào buổi tối...
Viên Mục Dã lại đưa bức ảnh của Lệ Thần đến trước mặt gã và hỏi:
Lần này hãy nghĩ kỹ rồi hẵng trả lời, cậu đã từng nhìn thấy người trong ảnh chưa?
Gã béo da đen híp mắt nhìn một lúc lâu, sau đó nói với giọng không chắc chắn:
Khi anh Long, thằng Mã, thằng Cương đến lấy hàng vào đêm qua, bọn họ có dắt theo một người đàn ông đã bất tỉnh, nhưng lúc đó đầu người này bị phủ bởi một tấm vải đen, tôi không nhìn thấy khuôn mặt của cậu ta như thế nào.
Người đó bây giờ đang ở đâu?
Viên Mục Dã vội vàng hỏi.
Gã béo da đen lắc đầu:
Tôi thật sự không biết, lúc đó bọn họ đưa người kia đến lấy hàng, sau đó lại đưa cậu ta đi, còn đưa đi đâu thì không phải là việc mà tôi có thể hỏi...
Viên Mục Dã nghe xong thì cảm thấy nặng nề, nếu người đó thật sự là Lệ Thần, chỉ sợ lúc này lành ít dữ nhiều...
Thấy sắc mặt Viên Mục Dã trắng bệch, Đoàn Phong vội vàng an ủi:
Đừng lo, Lệ Thần không phải... người bình thường, chắc chắn không chết được! Hơn nữa người kia chưa chắc đã là cậu ta mà.
Nói đến đây, Đoàn Phong cúi đầu nhìn đồng hồ rồi bảo:
Còn vài tiếng nữa là trời tối, chưa biết chừng đến lúc đó chúng ta tìm được người thì sao?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.