Chương 120: Khoảng cách an toàn


Viên Mục Dã thấy cũng đúng, cậu an ủi Diệp Dĩ Nguy:
Mặc dù vụ án này có nhiều người bị hại, nhưng anh phải tin vào đội trư8ởng Từ, anh ấy chắc chắn sẽ phá được án trước khi sang năm mới.


Không ngờ Diệp Dĩ Nguy lại hừ một tiếng:
Tôi ngh3ĩ trong mấy ngày này, kiểu gì Từ Lệ cũng đến nhờ cậu giúp...



Không thể nào...
Viên Mục Dã nói qua loa.
Sáng sớm hôm sau, Viên Mục Dã vừa ăn sáng xong Đoàn Phong đã bảo cậu đi đến chỗ lão Lâm trước. Không cần hỏi cũng biết, có lẽ lại bổ sung loại thuốc ức chế tăng cường kia.
May mà tiến sĩ Lâm đã rút kinh nghiệm của lần trước, giảm phân nửa liều lượng thuốc. Lần này Viên Mục Dã không còn xuất hiện tình trạng
uống say
nữa. Có điều sau khi tiêm xong, tiến sĩ Lâm cũng không để cậu về luôn mà dẫn Viên Mục Dã vào trong phòng thí nghiệm, sau đó chỉ vào một quả cân trên bàn và nói:
Tập trung tinh thần nhìn vào quả cân này xem!

Mặc dù Viên Mục Dã không hiểu anh ta định làm gì, nhưng vẫn làm theo, đến tận khi cậu nghe anh ta nói:
Dùng ý niệm của cậu chuyển động nó thử xem...


Tối nay có rảnh không? Tôi đang có một vụ án có liên quan đến Sứ giả nhà trời!
Từ Lệ trầm giọng.
Viên Mục Dã đương nhiên không hỏi nhiều, cậu đồng ý sau khi tan làm sẽ đi cùng anh ta đến hiện trường vụ án...
Bởi vì sợ Từ Lệ muốn mời mình ăn cơm, nên Viên Mục Dã đã nhấn mạnh rằng hôm nay đơn vị có việc, nên phải ăn tối cùng với đồng nghiệp, Từ Lệ cũng không để ý, anh ta bảo:
Không sao, cậu cứ bận việc của mình trước đi, xong việc nhắn tin cho tôi, tôi đến đón.

Lúc nghỉ trưa, Viên Mục Dã nhận được điện thoại của Từ Lệ, trong lòng cậu thầm giật mình, bị Diệp Dĩ Nguy nói trúng rồi, Từ Lệ quả thật tìm mình nhờ giúp.
Có điều cậu tin rằng Từ Lệ tuyệt đối không phải loại người ỷ vào người khác khi phá án, sở dĩ anh ta muốn nhờ cậu giúp... rất có thể vì vụ án này có liên quan đến Sứ giả nhà trời.
Nghĩ vậy, Viên Mục Dã liền nhận điện thoại, giọng cậu khá hòa nhã:
Anh Từ...

Diệp Dĩ Nguy bật cười:
Cậu lạc quan thật...


Không thì có thể thế nào? Cứ chìm đắm trong buồn chán sao? Tin tôi đi, kinh nghiệm nhiều năm của tôi nói với tôi rằng như vậy sẽ khổ sở hơn nhiều. Không bằng sớm tỉnh lại, nên làm gì thì cứ làm đi.
Viên Mục Dã nói với vẻ mặt hững hờ.
Diệp Dĩ Nguy ở lại nhà Viên Mục Dã đến hơn mười giờ mới về, hai người nói rất nhiều chuyện, càng hiểu rõ về nhau hơn. Thật ra Viên Mục Dã vẫn luôn cố ý giữ một khoảng cách an toàn với Diệp Dĩ Nguy, luôn không gần không xa... Chỉ có khoảng cách như vậy mới có thể khiến Viên Mục Dã cảm thấy an tâm.

Anh... làm cái gì thế?
Viên Mục Dã trợn mắt há mồn.
Tiến sĩ Lâm cười thần bí, sau đó đặt một sợi lông lên trên quả cân, rồi nói:
Nào, thử xem sao!

Nếu như người trước mặt không phải tiến sĩ Lâm, nhất định Viên Mục Dã đã cho rằng đầu anh ta bị úng não, nhưng khốn nỗi người đó lại là ông chủ của mình! Không còn cách nào, Viên Mục Dã đành kiên trì giữ tư thế ngồi xổm, nhìn chằm chằm vào sợi lông trước mặt...
Viên Mục Dã vốn đang chăm chú làm theo lời tiến sĩ Lâm, kết quả anh ta nói câu này làm cậu phải phì cười:
Tổng giám đốc Lâm, anh đùa tôi à? Chưa nói đến quả cân nặng như thế này, cho dù anh bảo tôi dùng suy nghĩ di chuyển một cọng lông chim tôi cũng không làm được ấy!

Không ngờ câu nói này lại như nhắc nhở tiến sĩ Lâm, anh ta vỗ đầu một cái:
Đúng rồi! Lần đầu tập luyện hẳn là nên bắt đầu từ cọng lông mới đúng...

Nói xong anh ta quay người đi đến giá treo áo mũ, lấy một cái áo lông ra, Viên Mục Dã còn chưa kịp hiểu anh ta định làm gì thì đã nghe thấy tiếng
xoẹt xoẹt
, cái áo lông đang nguyên vẹn đã bị anh ta kéo thủng một lỗ lớn.

Tập trung tinh thần! Nhất định phải tập trung tinh thần!
Tiến sĩ Lâm không ngừng lải nhải bên tai Viên Mục Dã.
Thật ra trong tình huống này, Viên Mục Dã khó mà tập trung tinh thần nổi, bởi vì cậu không tin mình có thể dùng suy nghĩ di chuyển bất cứ thứ gì, thậm chí cậu còn cảm thấy lão Lâm lại đi tin vào chuyện này đúng là nực cười.
Cuối cùng, thí nghiệm ngày hôm đó hoàn toàn thất bại, nhưng tiến sĩ Lâm vẫn không hết hy vọng, anh ta bảo cậu để anh ta quay về nghiên cứu tiếp rồi nói...
9Thật ra cậu cũng không muốn để người khác biết Từ Lệ đến nhờ mình phá án, dù sao chuyện này nói thì dễ mà nghe thì khó, có6 biết bao nhiêu cảnh sát hình sự trong biên chế như thế không điều tra được, vừa gặp phải án khó đã đi tìm một người đã rờ5i ngành như cậu, truyền ra ngoài chẳng phải mất mặt lắm sao.
Diệp Dĩ Nguy thấy Viên Mục Dã cố ý che giấu, cũng không nói gì nữa, chỉ thở dài bảo:
Cậu không nên đi...

Viên Mục Dã cười khổ:
Trên thế giới này đâu có nhiều chuyện nên hay không nên? Công việc bây giờ của tôi cũng không tệ, có khi lại là Tái ông mất ngựa ấy chứ?

Thế là sau khi tan việc, Viên Mục Dã quanh quẩn với Trương Khai trong số 54 đến hơn mười rưỡi tối, mới gọi Từ Lệ đến đón mình.

Viên Mục Dã vừa ngồi lên xe, Từ Lệ đã ngượng ngùng nói:
Muộn thế này còn nhờ cậu giúp, tôi cũng hơi ngại...

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.