Chương 1204: Điều kiện trao đổi


Tạ Diễm Như nói với Viên Mục Dã rằng chị ta và chồng cũ ly hôn khi Tạ Chú còn rất nhỏ, từ đó đến nay, chị ta sống một mình cùng con tr8ai, cuộc sống không dễ dàng nhưng Tạ Diễm Như không thể ngờ rằng khi Tạ Chú bị bệnh và rất cần đến người cha, ông ta lại thẳng thừng 3từ chối yêu cầu của mẹ con họ.

Hiến một quả thận thật sự không phải chuyện nhỏ, nếu không phải người thân yêu nhất, người bìn9h thường rất khó để hiến một quả thận của mình cho người khác... Nhưng điều khiến Tạ Diễm Như khó hiểu là, người đó là cha của Tạ Chú6, tại sao ông ta lại ích kỷ như vậy?

Điều khiến Tạ Diễm Như lo lắng nhất là, cô ta là mẹ nhưng cũng bị bệnh thận, vì vậy khôn5g thể ghép thận cho Tạ Chú. Cha ruột không đồng ý cho, mẹ ruột lại không thể dùng, đây chính là án tử hình đối với Tạ Chú.
Tạ Diễm Như lắc đầu nói:
Tôi cũng không biết, nghe nói có một quy định, hai bên không thể biết thân phận của nhau... Nhưng tôi cảm thấy đối phương chắc chắn là một người giàu có, bởi vì bác sĩ bảo phần lớn tiền phẫu thuật của Tạ Chú đều do đối phương chi trả.

Qua những câu chuyện trên đường đi, Viên Mục Dã đoán có lẽ Tạ Diễm Như không biết những gì mà Tạ Chú đang làm, chị ta còn tưởng con trai mình chỉ là một học sinh cấp ba bình thường... Chị ta thật sự không ngờ được con mình đã có thể tùy tiện điều khiển sự sống chết của người khác.
Khi hai người về đến nhà, Tạ Chú là người mở cửa cho họ, sau khi biết chuyện xảy ra với mẹ mình, Tả Chú đau lòng nói:
Chỉ vài nghìn tệ thôi à? Sau này mẹ đừng liều lĩnh như vậy nữa!

Vào thời điểm đó, một quỹ biết đến tình huống của họ và đề xuất giúp họ tìm nguồn thận phù hợp, nhưng đổi lại thì Tạ Diễm Như cần phải hiến một phần lá gan khỏe mạnh của mình...
Mặc dù điều này tương đương với việc trao đổi nội tạng, nhưng đối với Tạ Diễm Như thì nó là một lựa chọn tốt, dù sao hiến thận cũng là hiến, hiến gan cũng là hiến, chỉ cần con trai mình có thể sống sót, chị ta không có bất cứ yêu cầu gì.
Nghe đến đây, Viên Mục Dã thuận miệng hỏi:
Chị có biết lúc đó mình hiến gan cho ai không?

Tạ Diễm Như nhăn nhó cười nói:
Đứa bé ngốc, con không lo việc chi tiêu trong nhà nên không biết củi gạo quý, mấy nghìn tệ có thể giúp mẹ con chúng ta ăn trong bao lâu? Hơn nữa, lần trước chẳng phải con nói thích một đôi giày chơi bóng à? Mẹ đang tính lĩnh lương thì sẽ dẫn con đi mua một đôi, vậy mà bây giờ xôi hỏng bỏng không rồi.

Trong mắt Tạ Chú hiện lên vẻ áy náy:
Đôi giày đá bóng cũ của con vẫn dùng được mà, đâu cần mua cái mới gấp chứ? Con bây giờ...
Có lẽ do có người ngoài, Tạ Chú kìm câu nói kế tiếp lại, sau đó suy nghĩ rồi nói:
Đợi sau này con lớn, con sẽ ra ngoài kiếm tiền phụ giúp gia đình, đến lúc đó cuộc sống của chúng ta sẽ tốt hơn.


Vớ vẩn! Tương lai của con là thi đại học, sau này còn học cao học, đi làm sớm thì làm được gì chứ? Mẹ không kiếm được nhiều, nhưng hai chúng ta tiết kiệm một chút thì vẫn đủ tiêu... Ngoan, sau này con không được nói như thế nữa.
Tạ Diễm Như tận tình nói.
Tạ Diễm Như nói xong thì mới nhớ ra Viên Mục Dã vẫn còn ở đây, vì vậy chị ta vội vàng nói với con mình:
Mau pha trà cho anh này, may mà có anh ta tốt bụng đưa mẹ về nhà đấy.


Tạ Chú nghe xong nhìn lên nhìn xuống Viên Mục Dã vài lần, sau đó lẩm bẩm:
Cảm ơn.


Viên Mục Dã cười nói:
Không có gì, tiện tay thôi mà. Em là Tạ Chú đúng không? Anh nghe chị Diễm Như nói em học rất giỏi, chị ấy chịu khổ như vậy chỉ vì muốn con đường sau này của em dễ đi hơn một chút, ở độ tuổi này của em thì cứ tập trung vào việc học đi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.