Chương 1216: CÔNG BẰNG


Triệu Hán Minh nói xong câu cuối cùng đã khóc không thành tiếng, cho đến bây giờ Viên Mục Dã chưa từng thấy một người đàn ông nào có thể kh8óc đến thương tâm như vậy, nên cậu mở lời an ủi:
Sinh lão bệnh tử không ai tính được, cũng may bây giờ hai người đã có một cô con gái đán3g yêu, điều này có thể chứng minh lựa chọn của mẹ cô bé không sai, cô ấy ở dưới chín suối cũng có thể nhắm mắt.


Không ngờ Triệu H9án Minh lại cười lạnh nói:
Nếu có thể... tôi tình nguyện để Tiểu Ái chết cùng mẹ nó, ít ra nó sẽ không phải gánh nghiệp nặng như bây giờ.6


Viên Mục Dã không hiểu rõ ý của Triệu Hán Minh, nên hỏi lại:
Tiểu Ái làm sao? Cô bé có vấn đề gì ư?


Triệu Hán Minh nhì5n về phía phòng con gái, sau đó nặng nề nói:
Tiểu Ái từ khi ra đời đã bị suy tim bẩm sinh, phải uống thuốc từ nhỏ, không được dừng ngày nào... cho dù như vậy bác sĩ nói khả năng con bé sống được đến khi thành niên vô cùng thấp.


Viên Mục Dã im lặng, có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến Triệu Hán Minh bán đứng Từ Lệ... Tiểu Ái đáng yêu như vậy, nếu như không làm tổn thương đến người khác, Viên Mục Dã sẽ nguyện ý dốc hết sức cứu cô bé, nhưng nếu vì cứu người mình yêu thương mà hy sinh người khác? Đạo lý này nói thế nào cũng không hợp lý!


Cậu có bao giờ nghĩ trái tim đó cũng đến từ một đứa bé mạnh khỏe, đứa bé đó cũng có cha mẹ yêu thương, nó cũng có quyền được sống...
Viên Mục Dã lạnh lùng hỏi.

Lời nói của Viên Mục Dã giống như một con dao đâm thẳng vào tim Triệu Hán Minh, cậu ta ngẩn người, sau đó mạnh miệng nói:
Anh nói gì thế? Tôi không hiểu anh nói gì...



Không hiểu? Tôi đến tìm cậu với tư cách là bạn... chẳng lẽ cậu thực sự nghĩ tôi không tra ra được trong vòng nửa năm Tiểu Ái đã tiếp nhận điều trị như thế nào sao? Cậu cũng là cảnh sát, cậu lại không biết trái tim đó từ đâu tới à?
Viên Mục Dã nghiêm nghị chất vấn.

Triệu Hán Minh biết rõ Viên Mục Dã sẽ không nói nhảm, đành nhận lỗi nói:
Tôi thực sự không còn cách nào khác, vì để chữa khỏi bệnh cho Tiểu Ái... tôi đã bỏ ra tất cả, nhưng cuối cùng vẫn không được, mẹ của nó liều mình sinh nó ra mới chết, nhưng tôi lại không có năng lực nuôi nó trưởng thành, tôi thật sự sợ sau khi chết đi sẽ không còn mặt mũi gặp cô ấy. Nếu được, tôi thậm chí có thể đem tim mình cho con gái, nhưng kích thước chênh lệch quá nhiều, tim của tôi quá to so với con bé! Anh Viên, tôi thực sự không còn cách nào khác, anh có thể thông cảm cho tôi được không?



Thông cảm cho cậu? Vậy ai nghĩ cho chủ nhân của trái tim kia? Mạng sống của con gái cậu là mạng, mạng của đứa bé đó không phải là mạng sao? Chuyện này công bằng với đứa bé đó ư?
Viên Mục Dã hỏi ngược lại.

Triệu Hán Minh cười lạnh nói:
Anh Viên, vậy anh nói cho tôi biết thế nào là công bằng? Bao nhiêu năm nay chúng tôi liều chết vì công việc, nhưng kết quả vợ tôi mắc bệnh hiểm nghèo, con tôi thì bị bệnh tim bẩm sinh! Tôi đã làm điều gì sai chứ? Hai mẹ con cô ấy cũng làm gì sai chứ? Chẳng lẽ đây chính là công bằng mà anh nói sao?


Viên Mục Dã thấy Triệu Hán Minh đến giờ vẫn không biết hối cải, sắc mặt âm trầm nói:
Vậy Từ Lệ thì sao? Cậu làm như vậy với anh ấy là công bằng sao? Anh ấy coi cậu là anh em, cậu coi anh ấy là gì? Đồ ngốc sao? Trước khi cậu kết hôn đã ăn bao nhiêu bữa cơm chị dâu nấu cậu không nhớ sao? Cậu còn có mặt mũi đến lễ truy điệu của anh Lệ sao? Cậu không sợ nằm mơ sẽ gặp anh ấy sao?


Sắc mặt Triệu Hán Minh biến sắc, không nói được câu nào, cậu ta há to miệng muốn nói thêm gì đó, nhưng đến một câu biện minh cho bản thân cũng không nói ra được... Mặc dù cậu ta có thể nói cứng giả vờ không quan tâm chủ nhân của trái tim kia là ai, nhưng lại không cách nào biện hộ cho cái chết của Từ Lệ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.