Chương 1237: NGƯỜI SI NÓI MỘNG
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1325 chữ
- 2022-02-09 03:25:41
Vừa nghĩ đến hình ảnh chết thảm của cha con Triệu Hán Minh, Viên Mục Dã lại không kiềm chế được cơn phẫn nộ, chỉ muốn lao đến xé xác loại ma quỷ vô8 nhân tính trước mắt ra thành trăm mảnh. Không ngờ đúng lúc này có một giọng nói vang lên trong đầu Viên Mục Dã:
Giết hắn! Loại cặn bã này còn số3ng thì còn gây họa cho người khác, mau giết hắn đi!
Nhất thời ý thức của Viên Mục Dã trở nên hốt hoảng, mặc dù biết rõ giọng nói này là c9ủa tên yêu tinh dây leo kia, nhưng nghe nhiều lại khiến Viên Mục Dã có một loại ảo giác, giống như giọng nói này đến từ nội tâm của
chính mình
. 6
Sau đó Lỗ Phong cố tỏ ra bình tĩnh đi ra khỏi quán cà phê, đến khi ngồi vào trong xe, cơ thể hắn mới không khống chế được nữa mà run rẩy. Hắn tự hỏi mình trước đây có sóng to gió lớn nào mà chưa từng trải qua, nhưng hôm nay hắn thực sự đã bị dọa sợ... Sự sợ hãi này bắt nguồn từ một thế lực mà hắn chưa biết tới, một thế lực đủ khả năng thay đổi hoàn toàn thế giới quan trước đây của hắn, và mở ra một thế giới hoàn toàn mới.
Có lẽ nhận thấy trạng thái của Lỗ Phong khác thường, tên vệ sĩ bên cạnh thì thầm hỏi:
Ngài Lỗ, có phải ông thấy không khỏe không?
Sự xuất hiện của nhân viên phục vụ đã phá vỡ cục diện đang cứng ngắc, Đoàn Phong thừa cơ cười nói:
Ngài Lỗ, lúc trước chúng ta đã nói rõ ràng rồi cơ mà, tại sao ông lại lật mặt nhanh vậy?
Lỗ Phong cũng lấy lại tinh thần, biểu cảm cứng nhắc, hắn nói:
Hả? Sao tôi không nhớ tôi đã từng đồng ý chuyện gì với hai vị nhỉ?
Đoàn Phong nhìn người phục vụ đã rời đi, anh ta cười lạnh:
Ngài Lỗ đúng là bận rộn nên nhanh quên, chúng ta đã đồng ý ông sẽ đi tự thú, vậy mà lại quên nhanh như vậy.
Lỗ Phong gật đầu:
Đúng là lúc trước tôi đã đồng ý với các cậu... nhưng có một số chuyện không phải tôi đi tự thú là sẽ giải quyết được. Việc mua bán nội tạng này không có Lỗ Phong tôi thì cũng có những người khác tiếp tục làm, có câu nói thế nào nhỉ, có cầu thì sẽ có cung. Hơn nữa, trong chuyện này liên quan đến những người mà các cậu không thể tưởng tượng được đâu, tin tôi đi, nếu đem chuyện này công khai ra cũng không có điểm nào tốt cả. Tôi cũng rất lấy làm tiếc vì cái chết của cha con Triệu Hán Minh, nhưng đó là do anh ta không biết giữ lời trước, cho rằng con gái mình được cứu rồi thì có thể làm người tốt sao? Quá muộn rồi! Các cậu có biết, cho tới bây giờ có bao nhiêu nội tạng khỏe mạnh bị lấy đi một cách phi pháp từ cơ thể người khỏe mạnh không? Triệu Hán Minh chỉ là một con kiến hôi mà thôi. Có rất nhiều người vì muốn che giấu chuyện này sẽ không tiếc gì mà hy sinh một con kiến hôi như anh ta, trong đó cũng có cả tôi, hiểu chưa? Thật ra người sống đều không dễ dàng gì, tôi cũng vậy thôi... Bây giờ tôi vẫn có thể ngồi đây nói những lời này với các cậu là vì tôi vẫn còn giá trị sử dụng, nhưng khi những giá trị ấy biến mất, kết cục của tôi và Tiểu Ngọc cũng không khác với cha con Triệu Hán Minh là bao đâu. Nói thật cho các cậu biết, vụ án thi thể trong thùng dầu sẽ sớm được khép lại thôi.
Đầu vai truyền đến cảm giác nhưng nhức khiến ý thức của Viên Mục Dã nhanh chóng hồi tỉnh, không ngờ cốc cà phê trong tay cậu lại đột nhiên đổ sang một bên, Đoàn Phong nhìn kỹ mới phát hiện quai cầm của cốc cà phê đã bị nhiệt độ trên tay Viên Mục Dã đốt nóng đến mức gãy rời.
Lỗ Phong sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt, hắn còn tưởng là do cốc đựng cà phê có chất lượng kém. Nhưng khi nhìn thấy những đường vân hình lưới màu đỏ trong mắt Viên Mục Dã, hắn lập tức kinh ngạc mà thốt lên:
Các cậu... rốt cuộc các cậu là ai?
Đoàn Phong dùng ngữ điệu chậm rãi nói những lời này, như thể muốn khắc sâu từng câu từng chữ vào trong tiềm thức của Lỗ Phong, để trong lòng hắn in hằn nỗi sợ hãi. Đến lúc này, Lỗ Phong cũng hiểu được vì sao bao nhiêu kế hoạch hắn thiết kế trùng trùng điệp điệp như vậy lại không thể giết được hai người ngồi trước mặt. Hóa ra thế giới này vẫn có những sự tồn tại bí ẩn, khiến hắn không bao giờ có thể tưởng tượng ra được.
Lúc này nhân viên phục vụ của quán cà phê nhìn thấy cốc cà phê bị gãy mất tay cầm, cà phê cũng bị đổ xuống bàn thì vội vàng đến thu dọn mặt bàn, rồi chân thành xin lỗi:
Rất xin lỗi ngài, để tôi đổi cho ngài tách cà phê khác...
Mặc dù Viên Mục Dã đã cố gắng áp chế, nhưng lửa giận trong lòng cậu nhanh chóng bị giọng nói kia thổi bùng lên, mắt phải của cậu từ từ xuấ5t hiện tơ máu hình lưới, màu sắc ngày càng rõ nét, chỉ chốc lát cả mắt phải đã đỏ ngầu.
Lỗ Phong ngồi đối diện hai người lại không hề phát hiện ra điểm bất thường của Viên Mục Dã, hắn vẫn còn đang thao thao bất tuyệt những luận điệu ngụy biện hoang đường của mình, nhưng Đoàn Phong ngồi bên cạnh Viên Mục Dã đã phát hiện ra điểm bất thường, anh ta vội vàng đặt nhẹ tay lên vai cậu rồi dùng sức bóp bóp...
Viên Mục Dã nhìn lướt qua cốc cà phê, cậu nói với giọng hời hợt:
Tôi là khắc tinh của mấy kẻ như ông đấy...
Tiếp đó cậu còn cố ý dùng giọng điệu nhẹ nhàng:
Nói thật, muốn khiến ông biến mất khỏi thế giới này chỉ cần vài phút là đủ, tôi cam đoan thần không biết quỷ không hay... Nhưng tôi là một công dân sống tuân theo pháp luật, cho dù muốn giết ông cũng phải danh chính ngôn thuận, hợp pháp hợp lý mới làm.
Sắc mặc Lỗ Phong trở nên khó coi, trong mắt đầy vẻ không tin, Đoàn Phong thấy vậy thì cười bồi thêm:
Thế nào, ngài Lỗ sợ à? Yên tâm, chúng tôi đều là công dân tốt, tuyệt đối sẽ không làm mấy việc như khiến người ta biến mất không rõ ràng, trừ phi kẻ đó hết lần này đến lần khác xúc phạm đến giới hạn cuối cùng của bọn tôi.
Viên Mục Dã hừ lạnh:
Đừng có nằm mơ nói mớ nữa, vụ án này có nhiều người chết như vậy, trong đó còn có hai cảnh sát... Lỗ Phong, bây giờ ông chỉ còn một sự lựa chọn, đó chính là đem tất cả các đầu mối mua bán mà ông khống chế giao cho chúng tôi, dùng những thông tin này để giảm bớt tội lỗi của ông đi.
Lỗ Phong thất vọng lắc đầu, sau đó nhanh chóng nói với hai người họ:
Cảm ơn hai vị hôm nay đã đến thăm con gái tôi, tôi còn có chuyện phải làm, không tiếp được các vị, cáo từ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.