Chương 1244: TRÀ SỮA


Trên đường về, Viên Mục Dã cười bảo với Đoàn Phong:
Không ngờ anh lại không hỏi trong tay Lỗ Văn Ngọc có giữ thứ gì quan trọng của Lỗ Phong đưa kh8ông…


Đoàn Phong thở dài:
Tôi muốn hỏi chứ, nhưng vừa thấy cô ấy yếu như thế thì lại nuốt vào lời nói đã vuột tới tận miệng.

Viên Mục Dã thở dài:
Tuy rằng đến bây giờ chúng ta vẫn không rõ động cơ Lỗ Phong nhận nuôi Tiểu Ngọc là gì, nhưng mặc dù thế nào, thật sự ông ta đã cho Tiểu Ngọc tình thương nên có của người cha.

Giữa trưa hôm sau, đầu tiên Viên Mục Dã và Đoàn Phong lái xe đến một quán trà sữa rất nổi tiếng trong thành phố để mua trà sữa cho Lỗ Văn Ngọc, ai ngờ hôm đó khách hàng đông quá, Viên Mục Dã và Đoàn Phong mất thời gian xếp hàng rất lâu mới đến phiên hai người họ.
Y tá chịu trách nhiệm tiếp đãi bọn họ giải thích:
Ngày hôm qua đúng là cô ấy đã đổi tên ông Lỗ Phong thành hai anh, nhưng thật đáng tiếc… cô Lỗ đã qua đời vào 12 giờ 35 phút trưa nay.


Cái gì! Cô nói ai qua đời?! Sao có thể như thế được? Tình trạng của cô ấy đúng là không tốt lắm, nhưng đâu đến nỗi... đâu đến nỗi ra đi nhanh như vậy?
Viên Mục Dã không thể tin nổi.
Y tá thấy cảm xúc của Viên Mục Dã hơi kích động, bèn an ủi cậu:
Anh Viên, tôi có thể hiểu tâm trạng của anh, nhưng cô Lỗ thật sự đã đi rồi. Bây giờ thi hài của cô ấy đang để trong nhà xác của bệnh viện, đợi người nhà đến nhận.

Vừa nghe thấy vậy, Đoàn Phong trầm giọng nói:
Giờ cha cô ấy không thể nào đến đây nhận thi hài về, ắt hẳn các chị biết chuyện này.

Y tá ngẫm nghĩ rồi nói:
Tôi cũng không biết có được không. Thế này đi, nếu các anh là người được chỉ định thăm hỏi tạm thời của cô Lỗ, dựa theo quy định của viện, các anh có thể lấy đồ dùng cá nhân của cô Lỗ về trước. Còn việc có thể nhận thi hài đi hay không… cần phải hỏi viện trưởng mới biết được.

Viên Mục Dã vẫn đang chìm đắm trong cái chết của Lỗ Văn Ngọc chưa phản ứng kịp, mãi đến khi cậu và Đoàn Phong đi vào phòng bệnh 409 lần nữa, cậu vẫn không dám tin Lỗ Văn Ngọc đã ra đi như thế.
Bởi vì không biết sở thích của Lỗ Văn Ngọc, Viên Mục Dã bèn mua mỗi vị trong quán một ly… Ai ngờ khi hai người họ xách theo hai túi trà sữa to đùng vào viện điều dưỡng, lại bị báo rằng tạm thời hai người họ không thể gặp Lỗ Văn Ngọc.
Viên Mục Dã hỏi với vẻ mặt khó hiểu:
Lỗ Văn Ngọc không thêm tên của chúng tôi vào danh sách người thăm hỏi ư?

Lúc này Đoàn Phong tiến lên vừa xem xét đồ đạc trong túi vừa thở dài:
Ai có số nấy… Ai ngờ cô nhóc ấy lại đi nhanh như vậy chứ?

Viên Mục Dã thở dài:
Theo lý mà nói, Tiểu Ngọc đâu đến nỗi đi nhanh như thế? Ngày hôm qua lúc chúng ta gặp cô ấy, mặc dù tình trạng hơi tệ nhưng làm gì đến mức ngay ngày hôm sau đã...

Viê3n Mục Dã biết thật ra Đoàn Phong khẩu xà tâm phật, vì thế cậu cố tình trêu anh ta:
Tôi còn tưởng anh sẽ nói thân phận của Lỗ Văn Ngọc cho cô ấy b9iết chứ?

Đoàn Phong lườm cậu:
Tôi ác nhân thất đức đến vậy cơ à? Giờ con gái người ta đã vậy, tôi còn nói với cô ấy cha cô không phải ch6a ruột, thế chẳng phải là xát muối lên vết thương của người ta ư? Thay vì như vậy… chẳng bằng để cô ấy mãi mãi không biết sự thật này… Ít nhất lúc5 đi, cô ấy có thể cảm thấy trên đời vẫn còn người yêu thương mình.

Y tá lộ vẻ khó xử:
Chúng tôi cũng đang lo lắng vì chuyện này đây. Xin hỏi cô Lỗ có còn họ hàng thân thuộc nào khác có thể đến nhận thi hài về không?

Đoàn Phong lắc đầu một cách bất đắc dĩ:
Cũng chỉ có mình cha cô ấy thôi... Chị y tá, chị xem chúng tôi là bạn thì có thể nhận thi hài cô ấy về an táng được không?

Y tá thấy sắc mặt Viên Mục Dã không tốt bèn lên tiếng an ủi:
Xin hai anh nén bi thương, hay là hai anh cứ ngồi lại đây một lát. Giờ tôi sẽ đi tìm viện trưởng hỏi thử xem các anh có thể nhận thi hài của cô Lỗ về không. Trong chiếc túi trên giường có đựng đồ đạc cá nhân của cô ấy lúc còn sống, các anh có thể kiểm tra trước.

Y tá đi rồi, Viên Mục Dã nhìn sắc trời ngoài cửa sổ đã sẩm tối, cậu lẩm bẩm:
Sớm biết rằng cô ấy đi gấp như thế, mình nên đến thăm sớm hơn một chút. Đến cuối cùng cô ấy vẫn không uống được một ngụm trà sữa…

Đoàn Phong thấy bệnh cũ trách trời thương dân của Viên Mục Dã lại tái phát nên vội vàng nói với cậu:
Được rồi, cậu đừng suy nghĩ nhiều quá, mau lại đây xem giúp tôi trong mấy thứ này có manh mối quan trọng nào không.


Viên Mục Dã bước qua xem xét, thấy mấy thứ ấy đều là một ít đồ dùng nhỏ của con gái, trông kiểu gì cũng không liên quan một xu nào với tài liệu mà Lỗ Phong giấu giếm.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.