Chương 1253: ĐỨA CON ĐƯỢC ÔNG TRỜI TUYỂN CHỌN


Nghe Lệ Thần nói như vậy, Viên Mục Dã không biết phải nói gì:
Nếu cậu đã nhận ra, tại sao không nói cho tôi biết sớm hơn?

8
Không ngờ Lệ Thần lại nói thẳng:
Nói thì có ích gì? Anh ta có thể thay đổi sao? Anh ta mà thay đổi thì vẫn còn là anh ta à3? Thay vì để Từ Lệ biết nhưng lại chẳng thay đổi được gì, thì chẳng thà không biết và cứ sống như chính mình còn hơn.


9Trong nhất thời, Viên Mục Dã không biết phải phản bác những lời ngụy biện của Lệ Thần thế nào, cậu còn cảm thấy nó hơi có lý...6 Mọi người ngày nay đều biết thức khuya có hại cho sức khỏe, nhưng họ không thể quyết tâm bỏ đi thói quen xấu đó, vì vậy sau kh5i thức đêm, họ luôn cảm thấy bất an, bồn chồn lo lắng.
Viên Mục Dã im lặng nghe Lệ Thần yêu cầu cơ thể mới, cậu nghĩ thầm: Người sắp chết hoàn hảo như vậy có thể hơi khó tìm, nhưng Viên Mục Dã cũng không nói gì và chỉ dặn Lệ Thần cứ yên tâm quay về chờ đợi, một khi có cơ thể phù hợp thì Viên Mục Dã sẽ báo cho cậu ta.
Sau khi Lệ Thần rời đi, Viên Mục Dã bật máy tính lên và tìm kiếm trên mạng nhưng không tìm được kẻ đen đủi nào phù hợp yêu cầu của Lệ Thần, không ngờ đúng lúc này cánh tay phải của cậu đột nhiên bỏng rát, Viên Mục Dã đau đến mức phải chạy ngay vào phòng vệ sinh để dội nước lạnh...
Thấy Lệ Thần cứ lục hết thứ này đến thứ khác, Viên Mục Dã thuận miệng hỏi:
Chẳng phải lần này cậu ra ngoài chỉ để thư giãn thôi sao?

Lệ Thần cười nói:
Đương nhiên là không, chờ sau khi vụ án kết thúc, Nhiếp Hải Long cứ yên tâm mà ngồi tù, tôi đương nhiên cũng thắng lợi trở về, thế nên trước đó tôi phải tìm một thân thể hoàn hảo cho mình mới được.

Viên Mục Dã cũng quên béng mất chuyện này, cậu bèn nói với vẻ xin lỗi:
Được rồi, chuyện này cứ giao cho tôi, hãy nói cho tôi biết điều kiện về cơ thể mới của cậu đi!

Lệ Thần suy nghĩ rồi liệt kê:
Nam, khoảng 30 tuổi, cao ít nhất 1m75 trở lên, khuôn mặt thì chỉ cần vừa mắt là được, có thể có người thân nhưng không có vợ con... Không cần sự nghiệp thành công nhưng ít nhất đừng nợ nần.


Ha ha... Đến bản thân mình còn lo không xong mà lại đi quan tâm người khác.
Một tiếng cười lạnh lùng xuất hiện, giọng nói quen thuộc từ lâu lại vang lên trong đầu Viên Mục Dã.
Viên Mục Dã lúc này đã đau đến toát mồ hôi, cậu chẳng thèm để ý xem yêu tinh dây leo nói cái gì, đối phương thấy Viên Mục Dã không phản ứng thì tiếp tục nói:
Nhưng tên nhóc đó nói đúng, cơ thể của con người quá yếu ớt, nếu không có tôi thì không biết cậu đã chết bao nhiêu lần rồi! Thật ra chỉ cần cậu không chống đối tôi, cậu sẽ mạnh hơn bây giờ gấp trăm ngàn lần.

Nước lạnh tạm thời dập tắt cảm giác bỏng rát, Viên Mục Dã ngẩng đầu nhìn lên tấm gương trong phòng vệ sinh, khi cậu thấy những đường vân màu đỏ lúc trước lại xuất hiện trong mắt phải của mình một lần nữa, lòng Viên Mục Dã trào lên cảm giác đau thương và tức giận, cậu không nhịn được gào lên:
Cút!

Không biết là do tiếng quát
Cút
có tác dụng, hay do sức mạnh ý chí của Viên Mục Dã lại lần nữa thắng thế, tóm lại cảm giác bỏng rát nhanh chóng biến mất, những dấu vết lạ trên cánh tay phải và mắt phải cũng mờ đi, Viên Mục Dã uể oải ngồi bệt xuống sàn nhà vệ sinh.
Người này tên Trác Thiếu Quân, cậu ta là con trai duy nhất của Trác Khải Phong, tỷ phú nổi tiếng nước M, không những vóc dáng đẹp trai mà còn thích các môn thể thao mạo hiểm, đồng thời Trác Thiếu Quân còn có hai bằng luật và triết học, đây đúng là đứa con được ông trời lựa chọn.
Nghe nói Trác Khải Phong vô cùng yêu thương đứa con trai này, ông ta chưa bao giờ yêu cầu Trác Thiếu Quân về nhà tiếp quản công việc kinh doanh của công ty mà để cậu ta hoàn toàn tự do đến trước năm 30 tuổi, Trác Thiếu Quân có thể hưởng thụ cuộc sống của chính mình... Thật đáng tiếc tất cả những điều tốt đẹp này đã đột ngột dừng lại vào ba năm trước.
Vào thời điểm đó, Trác Thiếu Quân và một vài người bạn yêu thích thể thao ngoài trời đã đi leo núi ở nơi hoang dã, nhưng một tai nạn bất ngờ xảy ra khiến cậu ta rơi xuống vách núi, khi lực lượng cứu hộ tìm thấy Trác Thiếu Quân thì cậu ta chỉ còn thoi thóp.
Vì Trác Khải Phong rất có điều kiện nên ông ta đã đưa đứa con từ rừng sâu núi thẳm về trong thời gian nhanh nhất, Trác Thiếu Quân cuối cùng cũng giữ được tính mạng, nhưng tiếc rằng trời không chiều lòng người, từ đó trở đi cậu ta phải nằm liệt trên giường...
Viên Mục Dã tức giận hỏi:
Anh nói gì cơ? Nếu không bị kẹt ở điều kiện này thì còn cần anh tìm sao?

Chọn đi chọn lại, cuối cùng cũng tìm được một ứng cử viên, nhưng người này không phải sắp chết mà cậu ta vẫn luôn muốn chết...
Lúc này, Viên Mục Dã nhận ra rằng thời gian của mình không còn nhiều, vì vậy cậu cố tỉnh táo lại và đi thay một bộ quần áo sạch sẽ, sau đó ngồi trước máy vi tính... Sau một đêm tìm kiếm, Viên Mục Dã còn gọi điện cho Diệp Dĩ Nguy và Thạch Lỗi để nhờ họ tìm người phù hợp, cuối cùng cậu đã thấy một tia sáng trước bình minh.
Sau khi nghe điều kiện của Viên Mục Dã, Thạch Lỗi nói rằng thật ra có rất nhiều người phù hợp điều kiện đó, nhưng đa số đều kẹt lại ở điều kiện phải
sắp chết
, Thạch Lỗi hỏi Viên Mục Dã xem có thể nới lỏng bằng cách bỏ điều kiện đó đi hay không?
Lúc đó, tình trạng của Trác Thiếu Quân còn nghiêm trọng hơn nhiều so với khi Viên Mục Dã bị thương, toàn bộ xương sống bị gãy, hầu như mọi thứ từ cổ trở xuống đều không thể cử động... Cho nên dù nhà họ Trác rất giàu nhưng cũng không thể làm Trác Thiếu Quân đứng dậy được.

Cứ như vậy, Trác Thiếu Quân đã nằm liệt ba năm, mặc dù cậu ta luôn tỏ ra rất lạc quan nhưng Trác Khải Phong quá hiểu con mình, ông ta biết Trác Thiếu Quân luôn gắng gượng mỉm cười...

Một người đàn ông đang trong thời kỳ sung mãn đột nhiên phải nằm liệt trên giường, đến cả đại tiện và tiểu tiện cũng phải nhờ người khác dọn dẹp, người bình thường rất khó tưởng tượng được cảm giác đó. Chắc có người sẽ nghĩ rằng, nhà họ Trác giàu như vậy nên họ có thể để Trác Thiếu Quân nằm cả đời cũng được.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.