Chương 1256: CHUYẾN ĐI ĐẾN NƯỚC M


Sau khi máy bay hạ cánh, người của Thạch Lỗi đã chờ sẵn ở sân bay, và cả đám đều cảm thấy rất ngạc nhiên khi nhìn thấy một c8ô gái xinh đẹp bước ra cùng mấy người Viên Mục Dã.

Thạch Lỗi thấy vậy bèn cố tình trêu chọc:
Đây là bạn gái của ch3ủ tịch Viên, mọi người chào chị dâu đi!

Thạch Lỗi còn muốn nói gì đó, nhưng Viên Mục Dã vội vàng ngăn cản:
Mọi việc không thể cưỡng ép được.

Không ngờ Thạch Lỗi lại không chịu buông tha:
Vậy lúc cậu bị gãy xương sống, tại sao không cho cậu ta đến giúp cậu khôi phục?

Thạch Lỗi nghe vậy đột nhiên nhìn chằm chằm vào mắt Lệ Thần:
Nếu cậu có bản lĩnh đó, tại sao cậu không giúp Viên Mục Dã chữa trị cánh tay?

Viên Mục Dã không ngờ Thạch Lỗi lại đột ngột nói đến chuyện này, cậu đang định giải thích thay cho Lệ Thần thì Lệ Thần lại chủ động nói trước:
Tôi đã thử rồi... nhưng sinh mệnh trong cơ thể anh Viên quá mạnh, với năng lực của tôi không thể làm gì được.

Chuyện đó thật sự không thể đổ lỗi cho Lệ Thần được, bởi vì khi Viên Mục Dã bị thương, cậu luôn ở chỗ Thạch Lỗi để làm đủ các phương pháp chữa trị, còn đám đàn em của Thạch Lỗi thì vẫn đang truy lùng Lệ Thần ở khắp nơi, thử hỏi Lệ Thần làm sao dám xuất hiện trước mặt Viên Mục Dã?
Mặc dù lúc đó Viên Mục Dã nghĩ rằng Diệp Dĩ Nguy đã bị cha ruột giết chết, trong lòng cậu tràn đầy thù hận và tuyệt vọng khi trở thành người tàn phế, nhưng cậu cũng không muốn Lệ Thần rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm vì chuyện của mình...
Cả đám lập tức đồng thanh:
Chào chị dâu!

Viên Mục Dã nghẹn họng 9nhìn Thạch Lỗi, cậu mắng:
Đừng có đùa kiểu trẻ con như vậy được không?

Đây cũng là lý do khiến Trác Thiếu Quân muốn chết, một người đã từng vô cùng kiêu hãnh làm sao có thể chấp nhận sống như một kẻ tàn phế trên cõi đời này? Nhưng lựa chọn đó lại quá tàn nhẫn đối với người nhà của Trác Thiếu Quân, nhất là cha mẹ của cậu ta...
Hầu hết những đứa trẻ luôn là trái tim của cha mẹ (trừ cha của Diệp Dĩ Nguy), khi cả thế giới đều ruồng bỏ nó, người duy nhất sẽ ở bên cạnh chính là cha mẹ ruột của nó.
Viên Mục Dã và Lệ Thần đi cùng những người làm vườn thật sự, bởi vì nếu chỉ có mỗi hai người họ thì chắc chắn sẽ bị lộ, dù sao công việc vẫn cần có người làm... Nhà của Trác Thiếu Quân đúng là có điều kiện, chỉ riêng căn biệt thự ở ngoại thành cho cậu ta dưỡng bệnh cũng rộng đến 6 mẫu, bảo sao họ phải mời người ngoài vào chăm sóc cây cối trong vườn.
Dựa vào thông tin do Thạch Lỗi cung cấp, hai người đi tới một vườn hồng nở rộ, nghe nói Trác Thiếu Quân rất thích hoa hồng đỏ, vì vậy cửa sổ sát đất trong phòng cậu ta có thể ngắm nhìn toàn bộ cảnh sắc nơi này.
Lúc này, Lệ Thần ở bên cạnh thì thào:
Nhìn tình trạng trước mắt của Trác Thiếu Quân, cho dù bây giờ không chết... Cậu ta cũng không sống lâu được nữa đâu.

Viên Mục Dã đã từng trải qua tình huống nằm liệt trên giường, vì vậy cậu biết rõ cảm giác đó là thế nào, hơn nữa tình trạng của Trác Thiếu Quân còn nặng hơn Viên Mục Dã trước đây, cho dù hiện tại có thể duy trì sự sống nhưng cậu ta không thể thực hiện bất cứ hoạt động gì.
Nhưng tình hình bây giờ đã khác, Viên Mục Dã trở thành người nắm cổ phần khống chế tập đoàn của Thạch Lỗi, ngay cả Thạch Lỗi cũng phải làm việc cho Viên Mục Dã, vì vậy chỉ cần cậu nói một câu là có thể bảo vệ được Lệ Thần.
Hôm sau, Thạch Lỗi sắp xếp cho họ cải trang thành công nhân làm vườn đến nhà Trác Thiếu Quân trồng cây, đồng thời chứng kiến tận mắt xem tình huống của Trác Thiếu Quân bây giờ thế nào...
Hơn nữa, có một sự thật còn phũ phàng hơn, đó là khi cha mẹ già không thể tự chăm sóc, hoặc đau đớn vì bị bệnh tật giày vò, những đứa con thường hy vọng đối phương được giải thoát càng sớm càng tốt.
Ngược lại, nếu đứa trẻ bị bệnh nguy kịch, cha mẹ lại hy vọng đứa trẻ có thể sống, cho dù họ phải chăm sóc nó cả đời cũng được... Vì vậy, rất khó để vợ chồng Trác Khải Phong đưa ra quyết định.
Thạch Lỗi cười khẽ, sau đó quay ra hỏi đám6 đàn em:
Tình huống của Trác Thiếu Quân bây giờ thế nào rồi?

Đối phương vội vàng trả lời:
Hôm qua Trác Thiếu Quâ5n định đặt chuyến bay riêng đến Thụy Sĩ vào một tuần sau, nhưng có thành công hay không thì còn tùy thuộc vào ý nghĩ của vợ chồng Trác Khải Phong...

Khi Viên Mục Dã và Lệ Thần giả vờ nhổ cỏ ở đây, họ thấy bên trong cửa sổ sát đất đối diện vườn hồng có một chiếc giường bệnh, nhưng dường như người bệnh đang nằm trên giường không có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp bên ngoài...
Viên Mục Dã nhìn kỹ hơn thì thấy một người đàn ông gầy trơ xương, sắc mặt trắng bệch đang nằm trên chiếc giường bệnh sang trọng, không cần đoán cũng biết người này là Trác Thiếu Quân. Tiếc rằng Viên Mục Dã không nhìn thấy vẻ đẹp trai trước đây của cậu ta, cậu chỉ thấy một luồng tử khí nặng nề của người sắp
gần đất xa trời
.
Thạch Lỗi quay ra nói với Viên Mục Dã:
Nếu tôi là Trác Khải Phong, tôi chắc chắn sẽ không đồng ý, vì vậy tôi cảm thấy Trác Thiếu Quân sẽ không thể thực hiện chuyến bay đến Thụy Sĩ được đâu... Hay là chúng ta dùng sức mạnh? Dù sao người đẹp Lệ cũng có bản lĩnh này mà.

Lệ Thần vội vàng xua tay:
Không thể nói như vậy được, tôi chỉ mượn tạm một chút thôi, sau đó không những trả về chỗ cũ mà tôi còn chữa trị toàn bộ cơ thể họ như mới đấy.

Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã thở dài, hỏi:
Sau khi lấy được cơ thể Trác Thiếu Quân, cậu có còn qua lại với cha mẹ cậu ta không?


Lệ Thần trả lời ngay:
Có lẽ là không, mặc dù lúc đó tôi sẽ có được toàn bộ trí nhớ của Trác Thiếu Quân, nhưng có một số việc có thể giả nhất thời nhưng không giả cả đời được, dù sao họ cũng là cha mẹ Trác Thiếu Quân, sớm hay muộn họ cũng sẽ phát hiện vấn đề.


Viên Mục Dã nghe xong không nói gì, nhưng trong lòng thầm nghĩ, có lẽ đó chính là kết cục tốt nhất, mặc dù họ càng ngày càng xa cách con mình, nhưng ít nhất họ biết nó còn sống...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.