Chương 1264: CUỘC NỔ SÚNG TẠI NHÀ HỌ TRÁC


Bà Trác nghe Viên Mục Dã nói vậy thì càng khóc nức nở:
Thằng bé Tiểu Phi này từ bé đã luôn không khiến người lớn phải lo lắng, dù thế nào tôi cũ8ng không thể ngờ được nó lại ra đi trước tôi... Nói thật, từ khi có Tiểu Quân, tôi đã không quan tâm đến tiểu Phi như trước nữa, nhưng nó từ nhỏ3 đã rất hiểu chuyện, căn bản cũng không khiến tôi phải lo lắng. Tôi còn nghĩ sau này nhất định sẽ tìm cơ hội để bù đắp cho nó! Không ngờ... khôn9g ngờ...


Viên Mục Dã thấy bà Trác càng nói càng đau lòng, thì vội vàng nắm nhẹ bả vai của bà, an ủi:
Cháu hiểu, cháu hiểu... Dì à, vừa6 nãy cháu đã bàn bạc với Thiếu Quân, nhất định sẽ điều tra rõ vì sao anh Chính Phi lại làm như vậy, dù thế nào cũng phải cho dì một câu trả lời 5thích đáng.


Bà Trác gật đầu:
Tốt, các cháu có lòng như vậy dì cũng yên tâm! Tiểu Viên à, thật không ngờ Tiểu Quân lại có được một người bạn như cháu, so với những kẻ thân thích kia còn tốt hơn nhiều! Ân tình này của cháu dì sẽ nhớ kỹ! Sau này có chuyện gì cần dì giúp thì cứ nói!

Viên Mục Dã buồn cười:
Vậy mà cậu còn không chịu đi?

Trác Thiếu Quân tỏ ra bất đắc dĩ:
Chuyện này chẳng phải là không còn cách nào ư? Anh thử nghĩ xem, hiện giờ Triệu Chính Phi đã chết, nếu tôi cũng ra đi thì chẳng phải đúng ý của kẻ hạ độc tôi ư? Đến lúc đó rất có thể hắn sẽ chuyển mục tiêu tiếp theo lên người vợ chồng ông Trác.


Tôi cảm thấy chuyện Triệu Chính Phi tự sát rất khả nghi, mặc dù thực sự là anh ta muốn tự sát, nhưng động cơ là gì chứ? Có thể sống ai lại muốn chết? Tôi đoán hẳn là liên quan đến kẻ hạ độc kia.
Viên Mục Dã nói ra suy nghĩ của mình.
Viên Mục Dã biết bà Trác này là người nói lời giữ lời, cũng chính bởi vì có sự áp chế của bà ấy mà từ trước đến nay Trác Thiếu Dương không vượt được giới hạn ở công ty, có điều cái chết của Triệu Chính Phi là một đả kích quá lớn với bà, dù sao bà ấy cũng là một người mẹ...
Sau cái chết của Triệu Chính Phi, an ninh của nhà họ Trác lại tăng thêm một bậc, thậm chí Trác Khải Phong còn thay đổi phần lớn người làm trong nhà, chỉ để lại những người đã làm việc tại nhà họ Trác mười năm trở lên, để tránh những kẻ có tâm tư khác trà trộn vào nhà, uy hiếp sự an toàn của Trác Thiếu Quân. Mặc dù Trác Thiếu Quân cảm thấy không cần phải cẩn thận như vậy, nhưng chuyện hạ độc trong thức ăn cũng vì thế mà dừng lại.
Trưa hôm đó, Viên Mục Dã và Trác Thiếu Quân đi bộ trong vườn hoa, lúc nói đến chuyện bị hạ độc, Viên Mục Dã tiện miệng hỏi:
Vì sao cậu không nói chuyện bị trúng độc cho ông Trác Khải Phong biết, tôi cảm thấy trong nhà này, ít nhất vợ chồng nhà họ Trác là thật lòng quan tâm đến an nguy của con trai họ.

Không ngờ Trác Thiếu Quân lại lắc đầu:
Có lẽ bởi vì cho đến giờ tôi vẫn chưa hiểu rõ các loại tình cảm của con người, cho nên dễ dàng đem tình thân, tình bạn, tình yêu nhập làm một, tóm lại đối với tôi đó chỉ là những tình cảm của con người, nhưng tôi lại không cảm nhận được giữa những tình cảm đó cái nào nặng cái nào nhẹ hơn.

Nhất thời Viên Mục Dã không hiểu nổi bèn hỏi lại:
Cậu có ý gì?

Trác Thiếu Quân suy nghĩ một chút, sắp xếp lại từ ngữ rồi nói:
Nói đúng ra thì mặc dù tôi thực sự có được ký ức của Trác Thiếu Quân, nhưng lại không có cách nào cảm nhận được tình cảm của cậu ta. Trong thời gian ngắn có lẽ không vấn đề gì, nhưng một thời gian nữa... tôi sợ sẽ bị lộ tẩy, cho nên tôi không muốn nói chuyện quá nhiều với vợ chồng ông Trác, càng không muốn họ vì quá lo lắng mà để ý nhiều hơn đến tôi.

Trác Thiếu Quân gật đầu:
Ừm, Triệu Chính Phi không phải là người bi quan, tôi nhớ khi còn nhỏ Trác Thiếu Quân là một cậu bé rất sợ thất bại, cho nên rất nhiều thứ cậu ta không muốn thử nghiệm... Cuối cùng Triệu Chính Phi đã cổ vũ cậu ta, anh ta nói:
Thất bại không đáng sợ, đáng sợ là chưa thử đã từ bỏ, hơn nữa cho dù thất bại cũng không sao, chỉ cần chúng ta làm lại từ đầu là được. Em phải nhớ kỹ, chỉ cần em kiên trì làm việc muốn làm không từ bỏ, cuối cùng có một ngày sẽ thành công.
Anh ta không những cổ vũ Trác Thiếu Quân khi còn bé, mà bản thân anh ta cũng làm như vậy. Mặc dù tôi chưa gặp nhiều người, nhưng Triệu Chính Phi là một người rất kiên định và có nghị lực, cho nên tôi không thể hiểu được, chuyện gì có thể khiến anh ta bi quan đến mức quyết định hành động như vậy?


Viên Mục Dã suy nghĩ rồi nói:
Để tôi bảo Thạch Lỗi điều tra về Triệu Chính Phi xem sao, tôi tin rằng đáp án không quá khó tìm đâu...


Không ngờ đúng lúc này, Viên Mục Dã đột nhiêm cảm nhận được sự khác thường, dường như xung quanh yên tĩnh đến bất thường, ngay sau đó cậu cảm nhận được luồng khí biến đổi trước mặt, mặc dù những chuyện này xảy ra trong chớp nhoáng, nhưng Viên Mục Dã kinh ngạc nhận ra cậu có thể nhìn thấy đường bay của một viên đạn bằng mắt thường.

Chuyện xảy ra quá đột ngột, Viên Mục Dã căn bản không kịp suy tính, theo bản năng giơ tay đẩy Trác Thiếu Quân sang một bên, dù vậy viên đạn vẫn bắn trúng tay trái của hắn...

Đối phương bắn một phát không trúng lập tức bắn phát thứ hai, mà lúc này Viên Mục Dã đã kịp đẩy Trác Thiếu Quân đến sau một tảng đá trong vườn, xem như tạm thời thoát khỏi nguy hiểm.

Bởi vì mục tiêu của đối phương luôn là Trác Thiếu Quân, cho nên bọn chúng không hề nổ súng về phía Viên Mục Dã đang đứng ở vị trí vô cùng dễ ngắm bắn, hơn nữa Viên Mục Dã vẫn đang chìm trong sự kinh ngạc về bản thân còn chưa tỉnh táo lại.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.