Chương 1297: NGƯỜI LÀM CÔNG
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1327 chữ
- 2022-02-10 03:25:01
Viên Mục Dã không ngờ chú Lưu lại cực đoan đến thế, nhưng dù sao ông ta vẫn thả đám người ông Tôn đi trước, nếu không hậu quả sẽ r8ất thảm khốc… Bởi vì bom nổ ở khoảng cách này, người bình thường không thể nào sống sót được.
Trong nháy mắt khi vụ nổ xả3y ra, Viên Mục Dã nhanh chóng bị bao bọc bởi dây leo do bàn tay phải biến thành, nhưng cậu cũng bị choáng bởi sóng xung kích cực 9lớn, khi tỉnh lại thì Viên Mục Dã đã nằm trong bệnh viện.
Suy nghĩ một chút, Lữ Trường Nghĩa cảm thấy mình chỉ là một người làm công nên không thể đắc tội với phe nào cả, vì vậy gã cười nói:
Là mấy giám đốc cùng với cậu Trác Thiếu Dương ủy thác cho tôi đến hỗ trợ công việc của bệnh viện. Thực ra… Tôi chỉ là chân truyền lời, nếu cậu Trác có bất kỳ tình huống gì thì phải lập tức thông báo về cho công ty.
Thạch Lỗi liếc nhìn Trác Thiếu Quân đang nằm trong phòng hồi sức tích cực, sau đó cười bảo:
Bên đó đang chờ tin Trác Thiếu Quân chết hả? Cậu bảo bọn họ đi tắm rồi ngủ đi, tối hôm nay không có gì chơi đâu, tôi thấy có một số vị giám đốc không còn trẻ nữa, cứ chịu đựng như vậy cũng không tốt, đừng để Trác Thiếu Quân chưa chết mà mình lại chết trước.
Thạch Lỗi nhìn thời gian trên đồng hồ:
Khoảng gần 12 tiếng, nếu cậu vẫn không tỉnh, chắc tôi phải gọi cho Đoàn Phong và Diệp Dĩ Nguy mất.
Viên Mục Dã cười:
Đâu có nghiêm trọng đến thế chứ? Đúng rồi, tình hình nhà họ Trác bây giờ thế nào?
Thấy giọng điệu của đối phương tuy rằng hiền lành, nhưng câu nào câu nấy lại lộ vẻ tàn nhẫn, Lữ Trường Nghĩa biết Thạch Lỗi cũng không phải người hiền lành gì, gã đành lúng túng nói:
Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi, cậu Trác là người hiền lành nên sẽ được ông trời phù hộ, từ đầu đến cuối tôi vẫn luôn tin rằng cậu Trác sẽ qua cơn nguy kịch!
Có lẽ vì sợ nếu mình con tiếp tục ở lại thì sẽ bị mấy người Viên Mục Dã làm khó dễ, Lữ Trường Nghĩa nhanh chóng tìm cớ chuồn đi. Viên Mục Dã thấy vậy bèn hỏi Thạch Lỗi:
Bây giờ tôi có thể vào thăm Trác Thiếu Quân không?
Nhưng Thạch Lỗi lại khẽ hừ một tiếng:
Cái này trách ai được chứ? Cả đời của Trác Khải Phong đều tính toán người khác, nhưng ông ta vẫn không thể tính hết được lòng người… Cho dù chúng ta không tham gia, thì nhà họ Trác sớm muộn gì cũng sẽ phải nhận kết cục này thôi.
Viên Mục Dã biết Thạch Lỗi nói đúng, bởi vì cái chết của Kiều Viêm và mấy người Tôn Phóng thật sự đã xảy ra, vì vậy bất kể thế nào thì mấy người chú Lưu cũng sẽ thực hiện kế hoạch trả thù, sự khác biệt giữa hai chuyện này chỉ là sinh tử của Trác Thiếu Quân.
Viên Mục Dã gật đầu, nói:
Tình hình của Thiếu Quân bây giờ thế nào?
Ca phẫu thuật của cậu Trác được coi là thành công… Nhưng bác sĩ nói đầu cậu ấy bị đập rất mạnh, vì vậy vẫn chưa qua thời kỳ nguy hiểm.
Lữ Trường Nghĩa thuật lại lời của bác sĩ với vẻ mặt không có biểu cảm gì.
Lúc này, Thạch Lỗi đẩy cửa bước vào. Đầu tiên gã hỏi bác sĩ về tình trạng của Viên Mục Dã, khi trong phòng chỉ còn hai người, Thạch Lỗi mới bước đến giường và nhìn cánh tay Viên Mục Dã với ánh mắt đầy hâm mộ:
Vụ nổ gần như vậy mà cậu vẫn không sao, cái thứ trong tay phải của cậu đúng là báu vật mà!
Viên Mục Dã cười gượng nói:
Nếu anh thích thì tôi đưa nó cho anh đấy!
Tối hôm đó, Viên Mục Dã và Thạch Lỗi đi đến cửa phòng hồi sức cấp cứu, chỉ có một đại diện của công ty đang đứng canh cửa, chắc tên đen đủi này được phái đến để chờ tin tức, chỉ cần tin Trác Thiếu Quân đã chết được truyền về, chắc chắn sẽ có người mở sâm panh ăn mừng ngay lập tức.
Khi nhìn thấy Viên Mục Dã, sắc mặt đối phương có vẻ hơi chột dạ, nhưng gã vẫn không quên tự giới thiệu bản thân:
Xin chào anh Viên, tôi tên là Lữ Trường Nghĩa, tôi là trợ lý do công ty phân cho cậu Trác.
Bác sĩ thở dài nói:
Cậu ấy không may mắn như cậu, cậu ấy đang nằm ở khoa hồi sức cấp cứu… Vẫn chưa qua cơn nguy kịch.
Viên Mục Dã lập tức thở phào:
Không chết thì tốt… Không chết là tốt rồi… Còn những người khác thì sao?
Thạch Lỗi cười nói:
Tôi đi tìm y tá hỏi một chút…
Sau cuộc
thương lượng
của Thạch Lỗi, Viên Mục Dã mặc bộ đồ vô trùng rồi bước vào bên trong, khi thấy trên người Trác Thiếu Quân cắm đầy những ống và điện cực, Viên Mục Dã nghi ngờ rằng liệu hắn có chịu nổi hay không?
Thạch Lỗi nhún vai:
Còn có thể thế nào nữa, đương nhiên là rối tung rối mù rồi, chắc đám cổ đông nổi loạn lúc trước đều háo hức mong chờ cậu chủ trẻ của mình chết nhanh! Nhưng nguyện vọng của họ chắc phải thất bại rồi, chỉ cần cơ thể của Trác Thiếu Quân không bị tổn hại quá nhiều, tên đó có thể tự mình chữa trị.
Viên Mục Dã suy nghĩ một chút rồi xúc động nói:
Không ngờ nhà họ Trác lại có kết cục như vậy… Có lẽ ngay từ đầu chúng ta không nên chọn cơ thể của Trác Thiếu Quân.
Thấy Viên Mục Dã đã tỉnh, y tá lập tức gọi bác sĩ đến, sau khi 6hỏi xong mấy câu đơn giản như:
Cậu tên là gì? Cậu biết đây là đâu không?
Bác sĩ nói với Viên Mục Dã rằng cậu chỉ bị thương ngoà5i da, chỉ cần theo dõi một ngày là có thể xuất viện.
Viên Mục Dã tranh thủ hỏi bác sĩ:
Trác Thiếu Quân bạn tôi có sao không? Cậu ta đang ở đâu?
Viên Mục Dã bỗng đổi chủ đề:
Ai sai cậu đến đây?
Lữ Trường Nghĩa lập tức sửng sốt trước câu hỏi ấy, mặc dù trước khi đến đây gã đã được dặn dò rằng bên cạnh Trác Thiếu Quân có một người rất khó đối phó tên là Viên Mục Dã, và anh ta cũng được đưa vào viện cùng Trác Thiếu Quân… Nhưng Lữ Trường Nghĩa không ngờ Viên Mục Dã không bị làm sao cả và lại còn đến chất vấn gã là do ai phái đến.
Thạch Lỗi bĩu môi:
Tôi không có phúc hưởng đâu… Ngài tự giữ lại mà dùng đi ạ.
Viên Mục Dã liếc nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, cậu hỏi:
Tôi ngất đi bao lâu rồi?
Chỉ có cậu và cậu Trác là hai người sống sót ở hiện trường… Bà Trác và ông Trác đều không may qua đời. Vụ nổ đó quá lớn, ngay cả những người ở bên ngoài cũng đều bị ảnh hưởng ở các mức độ khác nhau, nhưng may không nguy hiểm đến tính mạng.
Bác sĩ nói với vẻ tiếc nuối.
Viên Mục Dã nghe xong vô cùng sửng sốt, mặc dù lý trí nói với cậu rằng khả năng hai vợ chồng họ Trác còn sống rất thấp, nhưng sau khi thật sự xác nhận với bác sĩ, trong lòng cậu vẫn cảm thấy hơi khó chịu…
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.