Chương 1302: Y TÁ KHOA SẢN


Tiếng gào xé lòng của Trác Thiếu Quân không ngăn được Kiều Viêm, anh ta ngẩng đầu nhìn Trác Thiếu Quân lần cuối, sau đó 8dứt khoát dùng dao găm cắt đứt sợi dây leo núi trên người mình…

Một sinh mệnh từng vô cùng sáng chói đã lặng lẽ3 diệt vong như vậy, thậm chí Trác Thiếu Quân còn không nghe thấy tiếng rơi xuống đất cuối cùng của Kiều Viêm, bởi vì lú9c này đầu óc cậu ta trống rỗng, bên tai có những tiếng rung ầm ầm như sấm.
Viên Mục Dã suy nghĩ rồi hỏi:
Gần đây Lý Bình đã tiếp xúc với những ai?


Về cơ bản đều là đồng nghiệp cũ ở khoa sản… Tôi đã sai người điều tra xem những người đó có vấn đề gì không.
Thạch Lỗi trầm giọng.
Viên Mục Dã nhíu mày hỏi:
Y tá khoa sản? Phòng chăm sóc đặc biệt rất thiếu nhân lực à?

Thạch Lỗi cười:
Nghe nói có một y tá bị tai nạn gãy chân trong lúc làm việc, vì vậy Lý Bình bị tạm thời điều tới.

Trác Thiếu Quân hơi ngượng ngùng:
Thật ra tôi có thể xuất viện bất cứ lúc nào, nhưng chỉ sợ sẽ làm truyền thông sợ hãi…

Thạch Lỗi nghe vậy bèn nói:
Tôi có thể liên hệ với bệnh viện tư nhân trực thuộc tập đoàn chúng tôi, cậu có thể đến đó chữa trị trước… Dù sao cũng an toàn hơn so với ở đây.

Trác Thiếu Quân lắc đầu:
Tôi cũng không rõ lắm, có lẽ… Do tôi sống một thời gian dài giữa loài người nên cơ thể đã trải qua sự đột biến nào đó. Nhưng những điều này có thể khắc phục được, dù sao chuyện khó giải quyết nhất của tôi bây giờ là những đồng loại kia, chắc chắn bọn họ đang thực hiện một kế hoạch nào đó rất khủng khiếp đối với loài người.

Trác Thiếu Quân định vị tương đối chính xác những đồng loại của mình, bởi vì Thạch Lỗi rất nhanh đã mang đến một tin tức. Thông qua điều tra gã phát hiện, thật ra Lý Bình không phải làm việc trong phòng chăm sóc đặc biệt, cô ta là y tá khoa sản và chỉ tạm thời được điều sang phòng chăm sóc đặc biệt sau khi Trác Thiếu Quân nhập viện…
Trác Thiếu Quân gật đầu:
Chắc là vậy, có lẽ trước khi chết người ta sẽ nhớ ra một số chuyện đã quên. Dù sao nếu lúc đó mà không có tôi, thì cái cơ thể này hoàn toàn vứt đi được rồi, tôi phải cố hết sức mới vá víu được cậu ta đến trạng thái như bây giờ đấy…

Nghe Trác Thiếu Quân nói cơ thể hắn suýt nữa bị hỏng, Viên Mục Dã vội vàng hỏi:
Vậy bây giờ cậu cảm giác thế nào? Cơ thể của Trác Thiếu Quân còn sử dụng được nữa không?

Trác Thiếu Quân bất đắc dĩ nói:
Tôi biết chứ, nhưng không hiểu sao khi nhìn vào mắt anh ta, tôi lại cảm thấy anh ta muốn đưa tôi vào phòng thí nghiệm để mổ xẻ! Chắc đây là bóng ma tâm lý mà loài người các anh vẫn hay nói đến.

Viên Mục Dã tò mò hỏi:
Cậu bây giờ còn có cả bóng ma tâm lý của con người cơ à? Xem ra cậu càng ngày càng giống con người rồi.

Viên Mục Dã gật đầu:
Được rồi… Có lẽ do biết Trác Thiếu Quân bị thương nên Lý Bình cố tình điều chuyển sang phòng chăm sóc đặc biệt, nhưng mục đích của cô ta lúc còn ở khoa sản là gì? Điều này chắc chắn rất quan trọng, nhất định phải điều tra càng nhanh càng tốt.

Thạch Lỗi nói:
Đừng lo! Chắc chắn sẽ có tin tức rất nhanh thôi.
Nói xong, gã quay đầu nhìn Trác Thiếu Quân đang nằm trên giường bệnh:
Cậu cảm thấy thế nào? Bao giờ có thể xuất viện?

Trác Thiếu Quân cười đáp:
Yên tâm đi, vá lại một chút vẫn dùng được vài chục năm… Nhưng việc tìm lại được những ký ức đó dường như không phải chuyện tốt đối với tôi, bởi vì mỗi khi nghĩ đến Kiều Viêm, không hiểu sao tôi lại cảm thấy đau khổ.


Đau khổ? Chẳng phải cậu đã nói rằng không thể đồng cảm với con người sao?
Viên Mục Dã ngạc nhiên.
Mặc dù Trác Thiếu Quân trở về sau vụ tai nạn, nhưng linh hồn của cậu ta đã mãi mãi nằm lại ở thời điểm đó… Sau khi sự việc trôi qua, mấy người Tôn Phóng vẫn luôn kiên nhẫn khuyên giải Trác Thiếu Quân, họ hy vọng cậu ta có thể trân trọng cuộc sống của mình, dù sao đó là thứ mà Kiều Viêm đã hy sinh bản thân để đổi lấy.
Nhưng bọn họ không biết, chính điều đó mới khiến Trác Thiếu Quân đau đến không muốn sống, cậu ta căm hận bản thân từng phút từng giây!
Khi Trác Thiếu Quân định thần lại t6hì phát hiện mình đã được những người khác kéo vào khu vực an toàn, mấy người Tôn Phóng dùng điện thoại vệ tinh báo cản5h sát, họ giải thích với đối phương rằng có một người bạn bị ngã xuống núi và yêu cầu cảnh sát cử người lên núi giải cứu càng nhanh càng tốt.
Còn Trác Thiếu Quân lúc này lại ngây người nhìn sợi dây bị cắt, cậu ta không hiểu tại sao Kiều Viêm lại cắt dây để cứu mình? Chẳng nhẽ Kiều Viêm cảm thấy mình sẽ sống hạnh phúc sau khi mất đi người yêu sao? Thậm chí Trác Thiếu Quân còn buồn bực vì sao lúc nãy mình không cắt dây để đi theo Kiều Viêm.
Vì vậy trong vài tháng sau đó, Trác Thiếu Quân luôn sống như một cái xác không hồn, mấy người bạn cuối cùng không chịu nổi nên mới miễn cưỡng đồng ý giúp cậu ta che giấu sự thật vụ tự sát…
Sau khi nhớ lại những ký ức thuộc về Trác Thiếu Quân thực sự, vẻ mặt của Trác Thiếu Quân trước mắt lại trông rất đau khổ, Viên Mục Dã nhìn thấy thì ngạc nhiên hỏi:
Cậu nhớ ra những thứ này là vì vụ nổ sao?


Đương nhiên là được… Cảm ơn anh!
Trác Thiếu Quân chân thành cảm ơn Thạch Lỗi.
Nhưng Thạch Lỗi lại trợn mắt nói:
Không cần cảm ơn… Có phải miễn phí đâu.

Trác Thiếu Quân cười ngượng ngùng và không nói gì nữa. Không hiểu sao Trác Thiếu Quân luôn có cảm giác sợ hãi Thạch Lỗi, bất kể là Lệ Thần trước đây hay là Trác Thiếu Quân bây giờ, từ đầu đến cuối hắn vẫn không thể đối mặt và nói chuyện bình thường được với Thạch Lỗi… Mặc dù Viên Mục Dã cảm thấy hơi buồn cười, nhưng cậu cũng chẳng có cách nào.
Sau khi Thạch Lỗi rời đi, Viên Mục Dã cười bảo:
Thật ra cậu không cần sợ Thạch Lỗi nữa…


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.