Chương 1315: Giày vò vô tận


Mặc dù người bị bắt cóc là Viên Mục Dã, nhưng ngược lại cậu còn an ủi Trác Thiếu Quân:
Chuyện này chỉ là chút khó khăn nho8 nhỏ trong cuộc sống của tôi mà thôi, so với những gì tôi đã trải qua trước đây thì chuyện bắt cóc vớ vẩn này có đáng là g3ì... Cho nên tôi hy vọng chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến cậu, khiến cậu phải đưa ra lựa chọn trái với lương tâm.

Trác Thiếu Quân cười:
Anh không cần phải lo cho tôi, có điều bây giờ tôi lại có một chuyện khác muốn nghe ý kiến của an6h.


Viên Mục Dã ngạc nhiên hỏi:
Chuyện gì?

Viên Mục Dã hỏi:
Cậu muốn tôi đi cùng cậu vào trong lòng đất ư?

Trác Thiếu Quân gật đầu:
Với năng lực hiện tại của tôi thì không thể giúp anh trừ bỏ thứ đó, nhất định phải chờ đến khi tôi hoàn toàn tiến hóa mới được... Có thể sau khi tiến hóa xong tôi sẽ không thể quay lại mặt đất được nữa, cho nên chỉ đành để anh đi xuống đó cùng tôi.

Mặc dù mấy câu bông đùa của hai người làm cho bầu không khí căng thẳng trở nên thoải mái hơn, nhưng câu tiếp theo của Trác Thiếu Quân lại kéo bầu không khí trở về điểm ban đầu:
Cho nên... anh phải suy nghĩ thật kỹ, nếu như xảy ra bất kỳ sự cố gì, có khả năng anh sẽ ngủ dưới đó rất lâu đấy.

Không ngờ Viên Mục Dã lại không để tâm:
Như vậy cũng tốt, dù sao cũng tốt hơn việc bị mất nhân tính rồi đi hại người khác.

Không ngờ Trác Thiếu Quân không trả lời cậu mà nhìn về phía ông lão kia, nói:
Trước tiên hãy cởi dây trói cho anh Viên, tôi muốn nói chuyện riêng với anh ấy một lát...

Mặc dù ông lão hơi do dự, nhưng vẫn tháo dây trói trên người Viên Mục Dã xuống, sau đó mỉm cười bảo với hai người họ:
Hai người từ từ nói chuyện.
Rồi xoay người đi ra ngoài.

Cơ thể con người có thể hô hấp bình thường dưới đó ư? Hay tôi cần mang theo thiết bị sinh tồn gì không?
Viên Mục Dã hỏi.
Nhưng Trác Thiếu Quân lại cười nói:
Không cần mang theo gì cả, đến lúc ấy tôi sẽ đưa cơ thể anh vào trạng thái ngủ đông. Cho nên đối với anh mà nói, nó chỉ như một giấc ngủ dài, chờ đến khi anh tỉnh lại thì đã quay về trên mặt đất rồi.

Viên Mục Dã đùa:
Sẽ không phải là một giấc ngủ mấy trăm năm đấy chứ!

Trác Thiếu Quân nhún vai:
Nếu vậy thì ít nhất anh cũng được nhìn thấy thế giới tương lai sẽ như thế nào mà.

Viên Mục Dã thấy thế thì nghi hoặc nói:
Rốt cuộc là cách gì? Và cần cậu phải trả giá lớn đến đâu?

Trác Thiếu Quân cười nói:
Cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là tiện tay thôi, có điều trong đó có không ít nguy hiểm, quyết định sau cùng phải do anh tự đưa ra...

Dường như Viên Mục Dã đã đoán ra được biện pháp mà Trác Thiếu Quân nói là gì, cậu bèn hỏi dò:
Cậu thật sự quyết định sẽ quay lại lòng đất sao?

Trác Thiếu Quân bình tĩnh nói:
Trước đây tôi lựa chọn trốn tránh là vì tôi biết giống loài của tôi có thêm tôi cũng không thừa mà bớt tôi cũng không thiếu, nhưng tình hình bây giờ khác rồi. Nếu tôi vẫn trốn tránh như trước đây thì giống loài của tôi chỉ có thể đi đến diệt vong...
Nói đến đây, hắn mỉm cười nhìn Viên Mục Dã:
Cho nên tôi giúp anh cũng là tiện tay thôi, anh không cần vì chuyện ấy mà canh cánh trong lòng, hơn nữa, trong việc này cũng có nguy hiểm nhất định, cho nên lựa chọn thế nào hoàn toàn phụ thuộc vào anh.

Trác Thiếu Quân cân nhắc một chút rồi nói:
Tôi đã nghĩ ra cá5ch có thể loại bỏ thứ bên trong cơ thể anh, nhưng chuyện đó sẽ rất nguy hiểm.

Lúc này Viên Mục Dã cảm thấy tác dụng của thuốc mê đã mất hẳn, cậu vừa thử vận động cơ thể một chút vừa hỏi:
Cụ thể là cách gì?


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.