Chương 1319: Đảo thiên đường
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1682 chữ
- 2022-03-01 03:02:30
Sau khi nhìn thấy hai người Đoàn Phong và Thạch Lỗi, sắc mặt của Trác Thiếu Quân lập tức sầm xuống. Trong lòng hắn hiểu rõ chỉ c8ần có hai người kia ở đây, đêm nay mình sẽ không thể đưa Viên Mục Dã đi được, vì thế hắn nghĩ ngợi rồi quay sang nhìn Viên Mục 3Dã và nói:
Thời gian quay về không thể thay đổi được, anh hãy đi trước, để tôi đối phó với hai người họ.
Viên Mục Dã 9vội giữ chặt hắn:
Cậu muốn làm gì? Nếu hai người họ mà tức giận rồi ra tay thì không biết nặng nhẹ đâu. Đến lúc ấy, không trả 6lại được cơ thể của Trác Thiếu Quân đâu đấy.
Giọng Đoàn Phong vang lên từ đằng sau. Viên Mục Dã quay đầu nhìn lại, cậu lập tức nói với vẻ hơi thất vọng:
Cuối cùng các anh vẫn tìm được tôi rồi à?!
Ai ngờ Đoàn Phong lại bật cười:
Xem ra mấy năm nay cậu thật sự chẳng có một chút khái niệm về thời gian nào. Cơ thể của cậu đã không sao rồi, hơn nữa, nói một cách chính xác thì cũng không phải chúng tôi tìm được cậu mà là đồng loại của A Cống đưa cậu về.
Thấy thế, Thạch Lỗi lập tức hiểu ngay, gã tức muốn hộc máu, quát:
Viên Mục Dã, cậu lộn về đây cho tôi!!
Bởi vì giờ đã quá muộn, ở cửa khách sạn không có lấy một chiếc xe taxi. Đến khi Thạch Lỗi gọi được đàn em lái xe đến đây, chiếc xe MPV màu đen mà Viên Mục Dã và Trác Thiếu Quân ngồi đã mất tăm mất tích từ đời nào.
Đoàn Phong trầm giọng hỏi:
Nhưng cậu có nghĩ tới việc chẳng may thất bại thì sao không?
Viên Mục Dã cười nhẹ, sau đó nhìn sang Trác Thiếu Quân bên cạnh và nói:
Thất bại cũng có cái tốt của thất bại. Tôi tin rằng đến lúc đó, nhất định A Cống sẽ sắp xếp thích đáng cho tôi.
Nghe vậy, Trác Thiếu Quân cũng hơi do dự, hắn biết Viên Mục Dã nói đúng, 5mình quả thực không thể trêu vào được hai ông ôn thần kia. Vì thế hắn đưa ra một quyết định không biết là đúng hay sai, đó là ra lệnh cho tài xế lập tức lái xe đi.
Đoàn Phong và Thạch Lỗi thấy Viên Mục Dã lên chiếc ô tô ở bên kia đường, vốn tưởng nhiều nhất cũng chỉ nói dăm ba câu để chào tạm biệt thôi, ai ngờ đối phương lại giẫm chân ga lái xe đi thẳng luôn!
Bên kia, Viên Mục Dã cũng nghệt mặt ra:
Chúng ta cứ đi như thế ư?!
Trác Thiếu Quân nhún vai đáp:
Nếu không thì sao? Thời gian quý giá mà. Chờ anh thoát khỏi hai người bọn họ đã quá muộn rồi, cho nên không bằng chạy trước hẵng nói.
Có thể do ngồi dậy gấp quá nên khi hai chân chạm đất, Viên Mục Dã chợt cảm thấy chóng mặt, chân cũng nhũn ra. Nhưng cảm giác này chẳng mấy chốc đã biến mất, thật sự giống như lâu rồi mình không đi lại nên sắp quên mất đó là cảm giác như thế nào.
Cậu tỉnh rồi à…
Nghe hai người cãi nhau qua điện thoại, Viên Mục Dã nói một cách thủng thẳng:
Các anh đừng cãi nữa. Thạch Lỗi, anh tự lo liệu việc của công ty nhé. Vốn dĩ tôi cũng không có hứng thú với những việc này, chỉ cần đừng làm những chuyện thiếu đạo đức nữa là được. Đội trưởng Đoàn, mấy năm nay cám ơn anh đã chăm lo, tôi cảm thấy duyên phận giữa chúng ta không thể mỏng như vậy đâu, cho nên tôi tin nhất định mình sẽ còn trở lại. Nhớ nói câu xin lỗi với mọi người thay tôi nhé, tôi thật sự không thích cảnh chia ly, cho nên mới đi lén lút... Còn nữa, hãy chăm sóc tốt cho Kim Bảo giùm tôi, nếu lỡ tôi không về được, hãy nuôi nó đến già. Được rồi, cái gì nên nói đều đã nói cả, các anh giữ gìn sức khỏe nhé, cúp máy đây.
Không đợi hai người họ nói thêm, Viên Mục Dã cúp điện thoại ngay, hơn nữa còn dứt khoát tắt máy, sau đó tiện tay ném điện thoại di động ra ngoài cửa sổ…
Đoàn Phong hiểu Viên Mục Dã, biết chẳng ai thay đổi được chuyện mà cậu đã quyết định, nhưng Thạch Lỗi vẫn không buông tha:
Thất bại là cậu sẽ chết, sắp xếp thích đáng cái đếch gì?!
Nhưng Viên Mục Dã lại nói rất thản nhiên:
Với tôi mà nói, thế cũng là một lựa chọn tốt… Hơn nữa, nếu ngộ nhỡ thành công thì sao?
Viên Mục Dã có thể đoán trước được dáng vẻ tức nổ đom đóm mắt của Đoàn Phong và Thạch Lỗi lúc này, vì thế cậu ngẫm nghĩ rồi định cầm lấy điện thoại di động muốn gọi điện thoại giải thích cho họ một chút. Ai ngờ điện thoại của Đoàn Phong lại gọi đến trước cậu một bước.
Trong điện thoại, Đoàn Phong cố đè nén cảm xúc của mình, ra vẻ nhẹ nhàng nói:
Không phải chỉ chào tạm biệt thôi ư? Sao còn phải lén lút giấu chúng tôi chứ!?
Nghe xong, Viên Mục Dã lại mang vẻ mặt mờ mịt, bởi vì trong cảm nhận của cậu, mình chỉ ngủ một giấc mà thôi, vốn chẳng biết giữa chừng đã trải qua thời gian cụ thể bao lâu...
Đúng lúc này, Đại Quân đi từ ngoài cửa vào, vừa nhìn thấy Viên Mục Dã đã tỉnh bèn lập tức bước đến ôm chầm lấy cậu, cười vui vẻ:
Viên, cậu đã tỉnh lại rồi!!
Thấy Viên Mục Dã kiên quyết như vậy, Trác Thiếu Quân cười bảo:
Cảm ơn anh vì đã tin tưởng tôi. Yên tâm. Nhất định tôi sẽ dốc hết sức để bảo vệ anh trở về bình an.
Đối với ký ức sau đó, Viên Mục Dã rất mơ hồ. Cậu chỉ nhớ Trác Thiếu Quân nói sẽ đưa mình vào trạng thái hôn mê trước khi xuống lòng đất, cho nên tất cả mọi thứ đối với cậu giống như một giấc ngủ ngắn ngủi.
Sao có thể thành công được? Cậu đừng quên mấy năm trước chúng ta đã phá hỏng kế hoạch của lũ côn trùng tinh kia như thế nào. Cậu thật sự cho rằng với quan hệ của cậu và Trác Thiếu Quân là có thể khiến cậu ta giúp cậu chống đối cả tộc đàn của mình hay sao? Đây là một cái bẫy để lừa cậu đến địa bàn của bọn họ rồi giết chết từ từ. Cậu nói xem có phải cậu bị ngu không hả?!
Thạch Lỗi tức giận quá.
Ai ngờ Viên Mục Dã lại chẳng thèm đáp lời gã mà nói sang chuyện khác:
Nhất định phải tăng tốc vụ hòn đảo nhé! Tôi cũng đã nói với Diệp Dĩ Nguy rồi, anh ấy cũng đang tìm... Chờ tôi trở về mà ở trên đảo còn chưa có cái gì là không được đâu đấy!
Viên Mục Dã nhìn bên tóc mai bạc đi của Đại Quân là biết giấc ngủ này của mình ắt hẳn đã rất lâu, cậu bèn cười hỏi:
Đây là đâu?
Đại Quân cười đáp:
Còn có thể là chỗ nào nữa, đương nhiên là hòn đào ở ẩn mà cậu luôn mong mỏi trong lòng rồi.
Thạch Lỗi còn muốn chửi tiếp nhưng lại bị Đoàn Phong cản, anh ta lắc đầu rồi nói với Thạch Lỗi:
Thôi bỏ đi… Nếu cậu ấy đã suy nghĩ kỹ rồi thì cứ kệ cậu ấy đi.
Thạch Lỗi sốt hết cả ruột:
Tốt xấu gì cũng phải biết cậu ta đi đâu chứ? Chẳng may có chuyện gì thì phải làm sao để đưa cậu ta về?!
Viên Mục Dã chưa kịp nói chuyện đã nghe thấy Thạch Lỗi mắng qua điện thoại:
Viên Mục Dã, cậu là thằng khốn! Cậu cho rằng bỏ chạy như vậy là chúng tôi sẽ không tìm được cậu hả? Tôi nói cho cậu biết, nhân lúc bây giờ vẫn chưa to chuyện, cậu mau quay về cho tôi!!
Viên Mục Dã thở hắt ra:
Đừng phí công tìm tôi, tôi chỉ đi chữa bệnh thôi, hết bệnh rồi tất nhiên sẽ trở về.
Đoàn Phong thở dài:
Cậu cảm thấy lũ đồng loại của Trác Thiếu Quân sẽ nói cho cậu mấy chuyện đó hả? Tới lúc cần về tất nhiên sẽ về thôi, nếu không cho dù chúng ta có biết lối vào thông xuống lòng đất cũng vô ích.
Ý của anh là cứ mặc vậy ư!? Muốn chết thì chết, muốn nói là nói à?
Thạch Lỗi bất chấp tất cả.
Mới đầu Viên Mục Dã còn không tin cho lắm, mãi đến khi cậu mơ mơ màng màng cảm thấy có gió nhẹ thổi qua gò má mới từ từ mở mắt ra… Cảnh xung quanh cực kỳ sáng, mất một lúc lâu, hai mắt cậu mới nhìn rõ mọi thứ.
Viên Mục Dã phát hiện mình được đặt trong một kiến trúc hiện đại đầy ánh sáng mặt trời, trừ tiếng gió nhẹ vi vu, bên tai còn có tiếng sóng vỗ vào bờ cát. Ban đầu cậu còn tưởng mình đang nằm mơ, nhưng qua một lúc lại phát hiện giấc mơ này quá đỗi chân thật. Vì thế cậu vội vàng chống người ngồi dậy, không ngờ lại nhìn thấy biển cả vô bờ bên ngoài cửa sổ.
Nghe thế, Viên Mục Dã vội bước đến cửa sổ và nhìn ra bên ngoài. Trên bờ cát đang có vài người chơi bóng chuyền bãi biển, cậu nhìn kỹ thì thấy là mấy người Thạch Lỗi, A Triết, Trương Khai và Hoắc Nhiễm… Cách đó không xa còn có Diệp Dĩ Nguy đang ngồi trên rạn san hô câu cá biển.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.