Chương 132: Hổ khẩu bàn tay trái


Hoắc Nhiễm thấy thế thì đổi sắc mặt, vừa định bước lên lại bị Viên Mục Dã giữ chặt, sau đó khẽ nói vào tai cậu ta:
Đừng xúc động8, không phải còn có tôi ở đây hay sao?


Hoắc Nhiễm nghe vậy mới thả lỏng cơ thể đang căng thẳng xuống, nhìn Kỷ Tinh Vũ b3ị nhóm Từ Lệ đưa đi.

Viên Mục Dã quay lại nói với Trương Khai:
Cậu dẫn Tiểu Nhiễm ra xe đi, tôi vào xem tình hình trước9 rồi nói sau…

Trương Khai chẳng nói lời thừa, kéo Hoắc Nhiễm mang vẻ mặt không tình nguyện trở lại xe. Thật ra Viên Mục6 Dã biết rõ mình có thể tham dự vào vụ án này là bởi vì quan hệ với Từ Lệ, nhưng Hoắc Nhiễm và Trương Khai thì không được, cho n5ên chỉ một mình cậu có thể đi vào.
Khi vào văn phòng của Từ Lệ, anh ta đã pha sẵn một ly trà nóng chờ Viên Mục Dã.
Thấy Viên Mục Dã bước vào, Từ Lệ cười hỏi:
Vừa rồi cậu nhóc đẹp trai có vẻ mặt kích động bên cạnh cậu là em trai cậu à?

Từ Lệ gật đầu:
Còn có vết máu trên dao, người của tổ kỹ thuật lấy được ADN của ba người, hai ADN trong đó là của hai nạn nhân, mà một ADN còn lại là của hung thủ.

Viên Mục Dã đã nhìn thấy con dao chặt xương đó, nguyên con đều bằng inox. Nếu lúc ấy cả bàn tay hung thủ đầy máu, vô cùng có khả năng không nắm chắc cán dao và bị trơn tuột, dẫn tới cắt phải chính mình.
Nghĩ vậy, Viên Mục Dã đặt tập hồ sơ trên tay xuống:
Hôm nay anh muốn đưa Kỷ Tinh Vũ đến đây để lấy ADN đối chiếu?

Viên Mục Dã cười đáp:
Ừ, còn nhỏ tuổi quá nên dễ bị xúc động… Nói về vụ án đi, trước mắt có bao nhiêu manh mối chỉ về hướng Kỷ Tinh Vũ?

Từ Lệ đưa một tập hồ sơ cho Viên Mục Dã:
Đã xác nhận hung khí là con dao chặt xương bị thiếu trên kệ dao ở phòng bếp, dấu vân tay trên đó đều là của Kỷ Tinh Vũ.

Viên Mục Dã cúi đầu lật tập hồ sơ trong tay, trầm giọng nói:
Dao của nhà bọn họ, bên trên có vân tay của cậu ta cũng là chuyện thường… Trừ cái đó ra, còn có manh mối nào khác không?

Trương Khai ổn định cảm xúc lại rồi mới nói:
Tình hình thế nào?

Viên Mục Dã khẽ thở dài:
Không lạc quan lắm, Kỷ Tinh Vũ vẫn là kẻ tình nghi duy nhất.

Hoắc Nhiễm vừa nghe đã sốt ruột hỏi:
Tại sao!? Chẳng lẽ chỉ bởi vì lúc đó cậu ấy ở nhà ư? Nhưng đó là nhà cậu ấy. Cậu ấy không ở nhà thì có thể đi đâu chứ?!

Trương Khai đeo khuôn mặt sắp mắng người, nhưng ngại có Viên Mục Dã ở đây, nên cậu ta nín nhịn lại rồi tiếp tục hỏi Viên Mục Dã:
Anh cảm thấy có thể là thằng nhóc kia làm không?

Viên Mục Dã lắc đầu:
Không nói chắc được… Tất cả phải xem kết quả điều tra của cảnh sát.

Trương Khai tỏ vẻ khoa trương:
Là người như thế nào mới có thể giết cả cha mẹ của mình chứ!?

Viên Mục Dã ngẫm nghĩ rồi giải thích:
Vụ án giết cha giết mẹ cũng không hiếm gặp, nhưng mà giết người cần có động cơ, không thể chỉ dựa vào vết máu trên hung khí mà kết án được.

Từ Lệ tỏ vẻ mình cũng đồng ý với quan điểm của Viên Mục Dã, hơn nữa đã phái người đi điều tra tình hình cụ thể của gia đình ba người này. Vì thế, hai người hẹn nhau ban đêm sẽ cùng đến hiện trường vụ án của nhà họ Kỷ một lần nữa.
Khi Viên Mục Dã ra khỏi cục cảnh sát, Hoắc Nhiễm và Trương Khai đang cãi nhau ở trong xe. Vừa thấy Viên Mục Dã đi ra, hai người lập tức không cãi cọ nữa, giả vờ như chưa hề xảy ra chuyện gì. Dĩ nhiên là Viên Mục Dã sẽ không vạch trần bọn họ, vì thế cậu cũng coi như không thấy.
Viên Mục Dã hừ khẽ:
Thật ra những vụ án giết cha giết mẹ cũng không hiếm thấy. Tôi đã từng gặp một vụ bé trai mười hai tuổi đâm chết mẹ ruột, hơn nữa điều khiến người ta cảm thấy bất đắc dĩ là, lý do đứa trẻ kia giết người chỉ bởi vì mẹ cậu ta quản lý cậu ta quá nghiêm khắc.


Mười hai tuổi? Đệch! Thế không phải là đồ súc sinh à!?
Trương Khai căm giận nói.
Viên Mục Dã trầm giọng xuống:
Trong những vụ án như thế này, tất nhiên tính cách của bản thân hung thủ có nguyên nhân rất lớn ở trong đó, nhưng sự thiếu hụt dạy dỗ của gia đình cũng là vấn đề mấu chốt. Cách giáo dục sai lầm gặp phải đứa trẻ có tính cách cực đoan... Bi kịch thường xảy ra như vậy.


Ừ, kết quả chắc sẽ có nhanh thôi. Có điều trong lúc này tạm thời Kỷ Tinh Vũ không thể đi được.
Từ Lệ nói.
Viên Mục Dã biết đây là thứ tự phá án bình thường, tất nhiên sẽ không làm khó Từ Lệ, vì thế cậu cười nói:
Tôi hiểu điều này… Đúng rồi, tối hôm nay tôi có thể đến hiện trường vụ án với anh lần nữa không?

Từ Lệ sửng sốt:
Sao thế? Cậu còn nghi ngờ về vụ án này à?


Nhưng tính cách của Tiểu Vũ cũng không cực đoan, cậu ấy thật sự rất tốt tính. Khi còn nhỏ bọn em chơi cùng nhau, trước giờ cậu ấy đều sẽ không giận em…
Hoắc Nhiễm vẫn không nói chuyện đột nhiên rầu rĩ lên tiếng.
Trương Khai nghe xong lại cười lạnh:
Thằng ngốc, ngoài mặt không giận cậu nhưng trong lòng thật sự suy nghĩ như thế nào cậu có nhìn ra được không?


Cái đồ thô thiển, chỉ có anh nhìn ra được chắc?!
Hoắc Nhiễm không phục nên phản đối.
Viên Mục Dã vẫn đồng ý với quan điểm của Trương Khai. Đừng trông bình thường Trương Khai xuề xoà, nhưng cậu ta chính là loại đàn ông
trong sự thô ráp có sự tinh tế
. So với cậu ta, Hoắc Nhiễm không bằng Trương Khai ở khía cạnh
nhìn người
.

Trở lại số 54, Đoàn Phong thấy sắc mặt ba người u ám, anh ta bèn hỏi thăm tình hình. Viên Mục Dã kể lại đơn giản, tóm lại một câu, tình hình cũng không lạc quan. Nếu chuyện này không có lớp quan hệ với Hoắc Nhiễm, thì dù là ai trong ba người bọn họ nhìn đều sẽ cảm thấy Kỷ Tinh Vũ chính là hung thủ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.