Chương 145: Một sống một chết


Đoàn Phong gật đầu:
Đúng vậy, con đường này cho dù nhắm mắt thì anh ấy cũng có thể quay về được, làm sao có thể đi về hướng Bắc nhỉ?


Nghĩ đ8ến đây hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía Bắc, sau đó lại nhìn nhau, một ý nghĩ nảy ra trong đầu hai người, có lẽ khi đó đã có thứ gì đấy thu 3hút sự chú ý của Đại Quân, mới khiến anh ta đi theo hướng đó.


Có thể là thứ gì chứ?
Trong lòng Viên Mục Dã vẫn đầy hoài nghi nhìn về phía 9con đường mà Đại Quân đã đi lúc trước.

Cả hai đều là nam?
Đoàn Phong hỏi.
Viên Mục Dã đáp:
Đều là nam, người bảo vệ dáng người không cao, nhưng rất săn chắc, hẳn là rất khỏe mạnh, nếu không thì không thể nào kéo được một người vô tri vô giác sát bên người đi lâu như vậy được. Người chết dáng hơi gầy, tuổi khoảng chừng ba mươi.

Đoàn Phong thở dài:
Nếu cả hai đều là nam thì chắc không phải cướp, người bảo vệ kia kéo người chết đến đây chắc là muốn xử lý thi thể...


Đèn lồng đỏ trong khu chung cư, hôm qua khi chúng ta đến đây công ty vận hành đang cho công nhân treo những đèn lồng đỏ bên trên đèn đường, trong từ trường tư duy mà tôi nhìn thấy khi nãy, những chiếc đèn lồng này đã được treo xong, như vậy chuyện đó chỉ có thể xảy ra vào đêm hôm qua.
Viên Mục Dã sắp xếp trật tự thời gian rõ ràng.
Đoàn Phong đứng nguyên tại chỗ, nhìn xung quanh:
Nhưng hôm nay trong khu chung cư không hề có ai phát hiện ra hôm qua có người chết ở đây, nếu không lúc ban ngày chúng ta đi tìm chắc chắn sẽ có người nhắc đến...

Viên Mục Dã gật đầu:
Theo trang phục của họ, người còn sống mặc quần áo bảo vệ, người đã chết bị kéo lê thì không nhìn rõ mặc quần áo gì, từ phía sau chỉ có thể thấy một bộ quần áo đen, khoác áo lông.


Ở chỗ này thì xử lý thi thể ở đâu? Đều là nền xi măng cả, chẳng lẽ ở đây còn chỗ nào chưa xây xong sao? Hắn định giấu thi thể vào đó?
Viên Mục Dã nghi ngờ.
Đoàn Phong lắc đầu:
Dĩ nhiên không phải, nơi này có nhiều phương tiện giao thông, hắn hoàn toàn có thể lái xe đưa thi thể đi chỗ khác.

Viên Mục Dã sầm mặt:
Hỏng rồi, không phải anh Đại Quân bị lôi đi cùng rồi chứ?

Mà người đỡ kia thì vóc dáng mặc dù không cao, nhưng bả vai lại rất rộng, có thể thấy là một người rất khỏe mạnh. Nếu không cho dù người bên cạnh gầy yếu đến thế nào cũng không thể cứ kéo lê một người đi như vậy được.
Viên Mục Dã cứ đi theo đằng sau hai người đó, trong đầu không ngừng nhớ lại những hình ảnh xuất hiện trong đoạn video lúc Đại Quân mất tích, dường như không nhìn thấy sự xuất hiện của hai người này?
Hai người nhanh chóng đi đến một khu vực sáng đèn, lúc này Viên Mục Dã mới nhìn rõ người có thể trạng khỏe mạnh kia đang mặc quần áo bảo vệ... Sau đó Viên Mục Dã tiếp tục đi theo, đến khi hai người kia đi đến bãi đậu xe dưới đất của tòa nhà số mười bảy, thì biến mất trước mặt cậu.
Đột nhiên, một bóng dáng kỳ lạ thu hút sự chú ý của Viên Mục Dã. Cậu lập tức tăng tốc khiến bước chân6 nhanh hơn, sau khi xác định đây là từ trường tư duy còn sót lại của người khác, cậu mới quay lại nói với Đoàn Phong:
Đội trưởng Đoàn, anh đi theo 5sau tôi đã.

Đoàn Phong không nói gì, chỉ khẽ gật đầu với Viên Mục Dã, sau đó bước chậm lại, chậm rãi đi sau lưng Viên Mục Dã. Lúc này Viên Mục Dã đã quay lại, ổn định tinh thần bước theo hai bóng người phía trước...
Từ phía sau nhìn thì thấy dường như có một người đang dựa vào người còn lại, nhưng Viên Mục Dã nhìn rõ người được đỡ kia hai chân lê trên đất, dường như không còn chút năng lực hành vi nào.
Trong lòng Viên Mục Dã hiểu rõ, ảo ảnh kết thúc tại đây có nghĩa là một trong hai người kia đã chết ở chỗ này, nhìn tình huống thì chắc là người bị kéo lê kia.
Viên Mục Dã quay lại nói với Đoàn Phong:
Trên đoạn đường chúng ta vừa đi đã xảy ra một vụ án mạng, có một bảo vệ kéo một người chết đến bãi đỗ xe dưới đất của tòa nhà số mười bảy, sau đó người kia đã tắt thở.

Đoàn Phong nhướng mày nói:
Ý của cậu là, đêm hôm qua Đại Quân đã bị chuyện đó thu hút? Nhưng cậu dựa vào cái gì để xác định chuyện đó đã xảy ra vào đêm hôm qua?
Đoàn Phong thở dài:
Nếu là như thế thì sẽ rất phiền phức đấy, xem ra hiện giờ chúng ta phải quay lại xem kĩ đoạn băng ghi hình mới được.


Viên Mục Dã lạnh giọng, nói:
Còn cả người bảo vệ kia nữa, bóng lưng của hắn không khó nhận ra, chỉ cần nhìn thấy tôi sẽ nhận ra ngay.


Quay lại phòng kỹ thuật, hai nhân viên ở đó đã khách sáo với họ hơn nhiều, tính cách của Viên Mục Dã là kiểu anh kính tôi một thước tôi kính anh một trượng, nên cậu dùng vẻ mặt ôn hòa để nói chuyện, muốn xem lại đoạn video khi trời đã sáng.

Lần này đối phương không từ chối thẳng thừng mà nói mình phải xin phép ý kiến cấp trên đã, bảo họ chờ trong chốc lát. Viên Mục Dã đương nhiên cũng không làm khó anh ta, chỉ cười bảo:
Được, không vấn đề gì.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.