Chương 172: Lén lút mang thai
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1224 chữ
- 2022-02-04 04:27:01
Viên Mục Dã thấy đến nước này rồi mà ông lão vẫn quan tâm đến người con trai nửa sống nửa chết kia, nói không phải cha ruột thì có ai8 mà tin chứ? Nhưng hiện giờ cậu thực sự không có bản lĩnh đi cứu tên kia...
Chưa nói đến việc có bao nhiêu tấn đất đá ở dưới3 này, mà vấn đề là tất cả đều vừa từ trên kia rơi xuống, cho dù cậu có thể tay không đào được đường ra thì ai biết được nhỡ nửa đườn9g lại sụp xuống thì phải làm sao? Chẳng phải là mình lại bị chôn sống lần nữa à?
Ông lão giả bộ không hiểu:
Tôi không hiểu cậu đang nói gì?
Viên Mục Dã không trả lời ông ta mà cúi đầu dùng đèn pin tìm trái tìm phải trong đường hầm, cậu nhanh chóng tìm được hai tấm ván gỗ, sau đó cúi người nhìn chỗ chân bị gãy của ông lão, cậu nói:
Hiện giờ tôi phải cố định chân của ông lại, nếu không thì không thể cõng ông ra ngoài được, ông chịu khó một chút...
Ông lão than nhẹ:
Là tôi có lỗi với nó nên mới không có mặt mũi nào nhận là cha nó...
Viên Mục Dã nghĩ đến những chuyện Nghê Khải đã làm mà lạnh lùng hỏi:
Chuyện Nghê Khải làm ông đã biết trước rồi đúng không?
Ông lão lại khổ sở nói:
Đứa nhỏ này trước đây không như vậy... là do chúng tôi có lỗi với nó, không chăm sóc nó chu đáo, cũng không dạy dỗ nó. Khi ra được ngoài tôi sẽ nói với cảnh sát là mọi chuyện đều do tôi làm, để tôi đi tù thay nó!
Viên Mục Dã thấy ông lão này ở trong núi lâu đến mụ mị đầu óc rồi! Cậu cười lạnh:
Ông nghĩ gì thế? Ngồi tù thay anh ta? Ông có biết với tội của anh ta chắc chắn sẽ bị xử tử không! Những lời này ông nên nói với những người đã bị anh ta giết thì hơn!
Nhưng cõng ông ta thì không dễ dàng như cõng Tằng Nam Nam, Viên Mục Dã vừa đặt ông lão lên lưng là đã thầm cười khổ, ông lão này cũng phải đến tám mươi cân, coi như cõng hai Tằng Nam Nam trên lưng!
Đi về phía trước được một đoạn, ông lão từ từ tỉnh lại trên lưng Viên Mục Dã, đầu tiên ông ta hừ hai tiếng, sau đó mới phát hiện mình đang từ từ di chuyển về phía miệng giếng mỏ...
Thấy Viên Mục Dã không có phản ứng gì, ông 6lão giãy giụa muốn đứng lên cầu xin cậu, nhưng vừa cử động đã đau đến nhăn nhó...
Viên Mục Dã thở dài:
Ông bác à, tôi thực 5sự không cứu được anh ta, hiện giờ anh ta cũng không có vấn đề gì, chỉ tạm thời bị ngăn ở đối diện, nếu như bây giờ tôi tùy tiện sang đó cứu anh ta, nói không chừng sẽ làm mở rộng diện tích sụt lún, đến lúc đó thật sự không cứu nổi anh ta nữa đâu.
Nếu là người khác gặp tình huống này có lẽ đã bỏ lại người mà chạy mất rồi, làm gì còn đi cõng một người già sắp chết cùng đi làm gì! Nhưng dù sao Viên Mục Dã cũng đã từng là cảnh sát, mặc dù hiện giờ đã nghỉ việc, nhưng tinh thần cảnh sát trong lòng cậu vẫn không thay đổi, nên không thể thấy chết mà không cứu...
Hơn nữa, ông già này đã từng làm công nhân trong mỏ than, nhất định rất quen thuộc với mỏ than này, có ông ta đi theo... xác suất ra ngoài được có thể cao hơn một chút.
Viên Mục Dã nói rất nhẹ nhàng, nhưng lực tay lại không hề nhẹ, hai ba lần đã chỉnh lại được đoạn chân gãy của ông lão, sau đó dùng hai tấm ván vừa tìm được kẹp chặt chỗ đó lại rồi dùng dây giày của ông ta buộc chặt.
Sau khi làm xong, Viên Mục Dã nhìn lên đã thấy ông ta đau đến mức hôn mê bất tỉnh... Thật ra việc này không thể trách Viên Mục Dã nặng tay, vết gãy này nếu không điều chỉnh thì không thể nào di chuyển ông ta được, Viên Mục Dã cũng đâu thể cõng ông ta đi cùng?
Thấy Viên Mục Dã vừa cõng mình đi vừa thở hồng hộc, ông lão ngượng ngùng nói:
Cậu thanh niên, nếu cậu không cõng được nữa thì cứ bỏ tôi lại đây đi! Tôi cả đời làm công nhân mỏ than, cuối cùng có thể chết ở đây cũng là điều tốt!
Viên Mục Dã chậm rãi thở ra cậu nói:
Ông bác à, xem ông nói kìa, không phải nghề này của ông rất kiêng kỵ nói đến sống chết sao? Hai chúng ta hiện giờ như châu chấu trên cùng sợi dây thừng, có thể nói gì may mắn hơn không?
Ông lão đột nhiên ho vài tiếng:
Đều do tôi không tốt... Từ nhỏ đã không ở bên cạnh nó, sau này càng không dám nhận nó là con trai mình, khục khục...
Viên Mục Dã càng nghe càng không hiểu:
Anh ta không phải là con của ông à? Vì sao không dám nhận?
Ông lão cười một tiếng:
Tôi đã sống đến tuổi này rồi, chết không phải chỉ là chuyện sớm muộn à? Cậu chỉ cần đồng ý với tôi, sau khi ra ngoài sẽ nghĩ cách cứu con trai tôi là được rồi.
Viên Mục Dã cũng buồn bực:
Không phải lúc trước ông nói Nghê Khải không phải con trai ông à? Sao bây giờ lại nhận rồi?
Cơ thể ông lão cứng đờ, không trả lời câu hỏi của Viên Mục Dã. Nhưng phản ứng của ông ta đã nói rõ, chẳng cần ông ta nói ra miệng...
Viên Mục Dã hừ lạnh:
Xem ra ông cũng đã biết, tội anh ta phạm phải có ra ngoài cũng không sống nổi, tôi thấy không bằng cứ để anh ta chết ở đây luôn cũng được!
Ông lão bình ổn lại cảm xúc, sau đó ngây người ra mà nói:
Bao năm qua Tiểu Khải sống cũng không dễ dàng gì, nó không nên chết đi như vậy!
Viên Mục Dã nghĩ đến những người bị gã giết, bèn lạnh lùng hừ một tiếng:
Hắn sống không dễ dàng? Vậy thì người khác sống càng khó khăn rồi?
Ông lão thở dài nói:
Cậu thanh niên, cậu thả tôi xuống nghỉ một lát! Tôi nói cho cậu nghe chuyện nhà tôi, nếu sau này tôi không ra được, cậu cũng có thể giúp tôi cầu tình thay cho nó...
Sau đó ông lão nói cho Viên Mục Dã biết mình tên là Triệu Quốc Khánh, con trai cả Nghê Khải sở dĩ không mang họ mình hoàn toàn là do ông ta tạo nghiệt...
Triệu Quốc Khánh và người vợ hiện tại Hứa Kim Hoa lớn lên từ nhỏ với nhau, tình cảm của hai người họ rất tốt, không ngờ sau khi hai người lớn lên cha mẹ hai bên lại phản đối bọn họ kết hôn với nhau.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.