Chương 187: CẬU ĐÀN EM



Anh Từ…
Viên Mục Dã thử gọi một tiếng, nhưng Từ Lệ không hề có phản ứng, Viên Mục Dã lập tức thấy căng thẳng, cậu không 8biết tình huống của Từ Lệ là thế nào? Bị choáng hay trúng đạn chết rồi?

Trải qua vụ bắn nhau vừa rồi, cũng không 3biết điện thoại của Viên Mục Dã đã rơi ở chỗ nào, cũng may mà mắt của cậu nhanh chóng thích nghi được với bóng tối trong 9phòng, cậu bèn quay ra xem xét Từ Lệ… Tình huống vừa rồi quá hỗn loạn, Viên Mục Dã cũng không biết rốt cuộc Từ Lệ có bị t6rúng đạn hay không.

Tuy có thể nhìn thấy vị trí của Từ Lệ, nhưng Viên Mục Dã lại không thể nhìn rõ được anh ta có5 trúng đạn hay không, cậu đành dùng tay sờ soạng trên người Từ Lệ! Không ngờ đúng lúc này trong phòng khách bất ngờ vang lên tiếng bước chân, dường như có người đang giẫm lên mảnh vụn thủy tinh để bước từng bước về phía gian phòng của Viên Mục Dã…
Gã mới chỉ nói được nửa câu thì chiếc gậy bóng chày trên tường đột nhiên bay lên đập vào đầu Từ Lệ, anh ta lập tức nghiêng người ngã lăn ra đất…
Lần này có vẻ ra tay hơi nặng, Viên Mục Dã không biết mình có làm Từ Lệ bị vỡ đầu không nữa, nhưng lúc này kể cả có gõ vỡ đầu thì cũng tốt hơn trơ mắt nhìn anh ta dùng súng giết Trương Uy!
Gã mắt phượng hơi bất ngờ, gã tò mò nhìn Viên Mục Dã rồi nói:
Này đàn em, mày đúng là khá thú vị… Chỉ tiếc là vỡ lòng hơi muộn, khó mà khống chế vật thể một cách chính xác, ví dụ như tao làm đây này.


Mày là ai?
Mặc dù trong lòng Viên Mục Dã đang rất bối rối nhưng giọng nói của cậu lại cực kỳ tỉnh táo.

Tách
một tiếng, đèn trong phòng được bật sáng lên, một khuôn mặt vừa quen lại vừa lạ xuất hiện trước mặt Viên Mục Dã, cùng lúc đó cậu cảm thấy đầu mình ong lên một tiếng rồi cơ thể không thể cử động được nữa…
Đối phương bình thản đi tới gần Viên Mục Dã, sau khi ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm Viên Mục Dã một lát thì khẽ cười:
Quả nhiên là mày… Lần trước gặp mày trong thang máy thì tao đã đoán được rồi.

Lúc này Viên Mục Dã nghĩ đến những thí nghiệm mà bác sĩ Lâm đã ép mình làm, thế là cậu lập tức nhìn một chiếc gậy bóng chày trên tường… Sống hay chết phải xem lần này!
Trước đó Viên Mục Dã chỉ có thể di chuyển một hộp thuốc lá, cậu chưa từng thành công đối với những vật khác, càng đừng nói là gậy bóng chày, Viên Mục Dã thử vài lần mà không hề có bất cứ phản ứng nào, mà lúc này Từ Lệ cũng sắp đi ra khỏi tầm mắt cậu.
Không biết có phải do tập trung tinh thần quá mức không, mà mặc dù Viên Mục Dã không thành công làm chiếc gậy bóng chày di động, nhưng người cậu cũng đã đổ đầy mồ hôi… Gã mắt phượng dường như cũng phát hiện ra trạng thái khác thường của Viên Mục Dã, gã bèn hứng trí hỏi:
Mày đang làm gì thế? Không phải là muốn…

Viên Mục Dã vẫn duy trì tư thế giơ súng, nhưng bây giờ đến một ngón tay cậu cũng không thể cử động được, Viên Mục Dã nghe lời nói của gã mắt phượng mà chẳng hiểu gì cả, cậu không biết cái câu
Quả nhiên là mày
có ý gì.
Đối phương thấy Viên Mục Dã không hiểu thì cũng không giải thích, gã chỉ hướng về phía Từ Lệ vỗ tay một cái, Từ Lệ vừa rồi còn đang bất tỉnh bỗng ngồi thẳng dậy… Viên Mục Dã thấy thế trong lòng biết là không ổn, cậu biết đối phương đã khống chế Từ Lệ, chỉ sợ mấy người bọn họ hôm nay sẽ bị diệt sạch ở chỗ này!
Viên Mục Dã thấy Từ Lệ dùng động tác cứng ngắc lấy khẩu súng ngắn trong tay mình, sau đó từ từ đi ra ngoài. Mặc dù Viên Mục Dã muốn ngăn cản, nhưng tiếc là cậu bây giờ còn chẳng lo được cho mình.
Sau khi nói xong, gã đột nhiên giơ tay phải ra, chiếc gậy bóng chày vừa đánh trúng Từ Lệ giống như bị một sức mạnh vô hình hút lấy, vèo một cái đã bay đến trong tay gã.
Viên Mục Dã nhìn thấy mà trợn cả mắt lên, sự đáng sợ của đối phương đã vượt xa khỏi sự tưởng tượng của cậu! Thế nhưng tại sao gã lại gọi cậu là đàn em?
Gã mắt phượng thấy trên mặt Viên Mục Dã lộ vẻ ngạc nhiên, bèn dùng gậy bóng chày nhẹ nhàng nâng cằm Viên Mục Dã lên rồi nói:
Mày không cần quá giật mình, nói thật cho mày biết, những gì mày biết tao cũng biết, nhưng những gì tao biết mày lại không biết… Yên tâm đi, nể tình chúng ta học cùng một thầy nên hôm nay tao sẽ không giết mày, nhưng nếu lần sau gặp lại… Tao nhất định sẽ không nương tay đâu.

Viên Mục Dã lúc này cũng không kịp kiểm tra xem Từ Lệ bị thương ở đâu, cậu tiện tay rút khẩu súng lục trong bao dưới hông Từ Lệ ra, sau đó ngồi dựa lưng vào tường và cảnh giác nhìn về phía cửa.
Mặc dù Viên Mục Dã cầm súng trong tay nhưng trong lòng cậu không hề nắm chắc, bởi vì Viên Mục Dã không biết người đến sẽ là ai? Nhỡ là người một nhà thì sao? Cậu có thể thật sự vì tự vệ mà nổ súng về phía bọn họ được hay không?
Theo tiếng bước chân càng ngày càng gần, Viên Mục Dã càng trở nên khẩn trương hơn, đến tận khi có một bóng đen từ từ xuất hiện ở cửa ra vào rồi đứng ở chỗ đó…
Gã mắt phượng nói xong bèn xoay người chuẩn bị đi ra, mà lúc này Viên Mục Dã vẫn không thể cử động. Nhưng cậu biết nếu như không nghĩ ra biện pháp ngăn cản gã thì chỉ sợ mấy người Từ Lệ và Trương Uy không ai được sống sót.


Mày… đợi… đợi một chút.
Viên Mục Dã cố sức nói.

Gã mắt phượng nghe thấy vậy thì dừng lại, sau đó gã từ từ quay đầu và nói với vẻ ngạc nhiên:
Mày có thể nói chuyện…


Viên Mục Dã giật giật cuống họng, sau đó cố gắng nói:
Mày… Không cần giết… Trương Uy, bởi vì hắn không thấy gì hết… Càng… Càng không cần giết cảnh sát bên ngoài, làm như vậy sẽ chỉ, sẽ chỉ làm càng nhiều người phát hiện… sự tồn tại của mày… Cần… Cần gì chứ?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.