Chương 259: BƯỚC ĐỘT PHÁ


Viên Mục Dã không kịp trốn tránh, mặc cho Đại Thành xuyên qua cơ thể mình, sau đó đi ra ngoài…


Anh họ, làm thỏa đáng chuyện này rồi a8nh sẽ cảm ơn tôi thế nào? Ít nhất cũng phải cho tôi con số này chứ nhỉ?
Một giọng nói quen tai truyền vào từ ngoài cửa sổ. Viên Mục Dã vừa n3ghe đã biết người tới chính là Giả Minh đã tấn công mình.
Đại Thành nghe xong bèn quay đầu mắng:
Đồ đàn bà xó bếp như cô biết cái gì? Thằng nhãi kia mà không chết, chúng ta phải lấy ít đi một nửa tiền đền bù đấy! Mọi chuyện trong nhà đều do cô quyết định, nhưng chuyện này không được!

Mẹ kế tức giận nói:
Ông xem ông có ra cái thể thống gì không!? Ông cho rằng tôi thích quyết định chắc? Nếu không phải ông chẳng làm gì ra hồn thì cũng không đến lượt tôi phải chường mặt ra lo mọi chuyện. Ông biết thằng nhóc Viên Mục Dã kia làm nghề gì không? Nó là cảnh sát! Các người dám xử cả cảnh sát hả? Không sợ bị bắn chết à?!

Đại Thành thấy là con gái của mình thì dữ dằn bảo:
Mẹ mày đi tiểu đêm rồi, mau về phòng ngủ đi!

Mẹ kế định bụng cầu cứu con gái, nhưng cả tay chân bà ta đều bị đè rất chặt, không nhúc nhích được chút nào. Cho dù bình thường bà ta khỏe mạnh như thế nào cũng không có sức lực lớn bằng hai người đàn ông, cuối cùng chỉ có thể bị siết chết tươi ở cạnh bệ bếp nhà mình…
Trở lại nhà của ông Ba, Viên Mục Dã liên hệ đội trưởng Vương ngay trong đêm, hỏi có phải bọn họ phát hiện mẩu da của hung thủ trong móng tay mẹ kế hay không, bởi vì vừa rồi cậu đột nhiên nhớ ra, hình như mu bàn tay trái của tên Giả Minh tấn công mình đêm đó có vài vết cào…
Trên thực tế, lúc ấy Viên Mục Dã vốn không có thời gian nhìn rõ trên tay Giả Minh có vết cào hay không. Cậu chỉ nhìn thấy Giả Minh đã từng bị mẹ kế cào xước lúc vừa nãy đọc từ trường tư duy của bà ta thôi.
Đại Thành lập tức nhận ra mình nói lỡ miệng, mặt sạm đi:
Mau về phòng ngủ với con đi! Bà đừng can dự vào chuyện này!

Mẹ kế thấy Đại Thành và Giả Minh muốn ra ngoài bèn đi qua giữ chặt ông ta và nói:
Tôi mặc kệ trước kia ông như thế nào. Bây giờ ông là cha của lũ nhỏ, ông không thể làm bậy có biết không? Bằng không tôi sẽ gọi người đến đó!

Đại Thành vừa siết chặt sợi dây thừng trong tay, vừa nói với Giả Minh:
Đừng đứng ngơ ra đó, nhanh lại đây giúp đi. Con đàn bà này mà chết thì tất cả tiền đều sẽ thành của tao. Đến lúc đó tao chia cho mày một nửa!!

Giả Minh vừa nghe Đại Thành nói muốn chia một nửa tiền đền bù cho mình, trong lúc nhất thời cũng đỏ mắt. Thế là gã bước đến tóm lấy tay chân mẹ kế đang giãy giụa tứ tung…
Mẹ kế tắt thở, cảnh vật xung quanh Viên Mục Dã bắt đầu xảy ra thay đổi. Mọi thứ trong nhà quay lại dáng vẻ như trước khi cậu vào. Cậu xụi lơ khuỵu xuống đất, trong lòng không biết là có cảm giác như thế nào.
Mặc dù lúc còn sống mẹ kế vô cùng oán hận cậu, nhưng vào thời khắc mấu chốt lại không quên đứa con trai duy nhất của cha cậu, có thể thấy được người đàn ông duy nhất bà ta từng yêu trên đời này e rằng chỉ có cha của Viên Mục Dã.
Đại Thành hừ khẽ:
Con số này cái con khỉ! Nếu chú mày có thể giết chết thằ9ng nhãi kia thật, tao cho mày con số này!


Thật à?!
Giọng Giả Minh hào hứng.
Lúc đầu Giả Minh còn hơi nương tay nên bị mẹ kế của Viên Mục Dã cào xước mu bàn tay, cuối cùng gã đành phải nhắm mắt lại, đè thật chặt mẹ kế đang giãy giụa:
Chị dâu… Chị cũng đừng trách tôi!


Nói nhảm cái gì đó? Ngày nào con đàn bà này cũng lải nhải rằng tao vô dụng, kết quả không phải bản thân mình chẳng sinh ra được một đứa con trai nào đấy à? Tao đã nhịn mụ lâu rồi. Chờ mụ chết đi tao lại cưới một đứa có thể sinh con trai!
Đại Thành nghiến răng nghiến lợi nói.
Viên Mục Dã cũng không rõ cái mạng của mình rố6t cuộc giá trị bao nhiêu tiền trong mắt hai con hàng này. Cậu đang muốn đi ra ngoài xem thử thì lại thấy mẹ kế đi từ trong buồng ra, trùng hợ5p nghe thấy đoạn đối thoại giữa Đại Thành và Giả Minh.
Ngoài dự đoán là mẹ kế nghe xong lại đi ra mắng:
Hai người hè nhau làm gì đấy? Thằng nhóc kia là nòi giống cuối cùng của ông Viên, dù nói thế nào cũng không thể giết nó được!

Mặc dù Viên Mục Dã biết mẹ kế nói muốn gọi người thật ra chỉ là muốn hù dọa chồng mình một chút thôi, nhưng Đại Thành lại coi là thật. Ánh mắt của ông ta đột nhiên thay đổi, ngay sau đó ông ta túm lấy cuộn dây thừng treo ở trên bờ tường cạnh đó rồi thít chặt cổ mẹ kế.
Giả Minh thấy thế cũng bị dọa sợ, không biết làm thế nào:
Anh, anh làm gì thế!?

Đại Thành hừ lạnh:
Cảnh sát thì sao? Đâu phải trước kia tôi chưa từng xử!?

Mẹ kế giật mình:
Cái gì? Trước kia ông còn từng xử cảnh sát hả?

Khi Viên Mục Dã nghe mẹ kế nói tới đây, lòng cậu chùng xuống. Tên Đại Thành này chắc chắn không yên phận như bề ngoài. Nghe giọng điệu của ông ta, e rằng trước kia đã từng dính tiền án rồi…

Ông Viên! Ông Viên! Ông ta đã chết bao nhiêu năm rồi mà cô còn nhớ tới ông ta hả? Tôi mới là chồng cô đấy!
Đại Thành tức muốn hộc máu.
Ai ngờ đúng lúc này, đứa lớn nhất trong ba cô con gái là Yến Tử dụi mắt đi từ buồng trong ra. Cô bé mơ màng hỏi:
Cha, mẹ con đâu?

Lúc ấy vị trí Yến Tử đứng không nhìn thấy mẹ đằng sau bệ bếp, chỉ có thể nhìn thấy cha và chú họ đang nửa ngồi xổm ở đó.
Hiện giờ tất cả mọi điểm đều tập trung vào một mình Giả Minh. Chỉ cần có thể tìm được thằng nhãi này, vụ án ắt hẳn sẽ có thể phá rất nhanh… Nhưng vấn đề là rốt cuộc thằng nhãi này đã chạy đi đâu?

Mặc dù người nhà của gã luôn miệng nói con trai đi ra ngoài làm công, nhưng lại không nói được cụ thể là đi đâu. Hơn nữa, từ sau khi Giả Minh bỏ trốn, điện thoại di động của gã luôn nằm trong tình trạng tắt máy, giữa chừng đều chưa từng mở lên.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.