Chương 280: Bốn chi chạm đất


Đại Quân cười nói:
Than đá đó! Có phải cậu ngủ đến ngu người rồi không? Cả cục than đá mà cũng không nhận ra!


Lúc này 8Viên Mục Dã mới phát hiện, thứ đang cháy trong đống lửa quả thật là than đá… Điều này đúng là vượt quá tưởng tượng của cậu, bởi3 vì từ sau khi bọn họ vào hang động đá vôi, cứ như bị vĩnh viễn cách ly với xã hội văn minh bên ngoài, cho nên Viên Mục Dã khôn9g hề nghĩ tới việc sẽ nhìn thấy nhiên liệu như than đá ở chỗ này. Đương nhiên, ở nơi ngăn cách với thế giới con người mà có tha6n đá cũng không hiếm có. Chẳng qua có thể để cho bọn họ bắt được cũng coi như là mọi người đã bắt đầu đổi vận rồi đây.

Đây là áo ngoài của Thang Gia Trình, người đã chạy đi đâu rồi? Thang Gia Trình! Thang Gia Trình?!
Đại Quân hơi sốt ruột gọi.
Viên Mục Dã lập tức ngăn cản anh ta:
Anh mau trở về gọi người, tôi tìm ở gần đây trước đã!

Bởi vì bị thạch nhũ bên trên rũ xuống như nhũ băng che khuất, cho nên ánh đèn pin của Viên Mục Dã chỉ có thể soi đến nửa người dưới của đối phương, nhưng trông quần áo của người này cũng không giống Thang Gia Trình…
Lúc này mấy người Đoàn Phong cũng chạy tới, Viên Mục Dã ra hiệu cho bọn họ giữ im lặng, sau đó lại nhẹ nhàng chỉ lên bên trên… Kết quả khi cậu soi đèn pin lại chỗ đó, vị trí vừa rồi đã không còn một bóng người.
Hơn nữa trông trạng thái của bọc than đá cũng không phải lỡ tay rơi xuống đất, ngược lại hình như là được đặt xuống đó, một lát sẽ quay lại lấy. Như vậy xem ra, chắc là lúc Thang Gia Trình trở về, có thứ gì đó thu hút sự chú ý của cậu ta.

Rốt cuộc là thứ gì thu hút sự chú ý của Thang Gia Trình chứ?
Viên Mục Dã quan sát quanh vỉa than đá lộ ra bên ngoài. Đột nhiên, cậu cảm nhận được rõ ràng hình như trên đầu mình có thứ gì đó, cậu chợt ngẩng đầu lên và phát hiện ở bên cạnh một đoạn thạch nhũ rất to có một người đang đứng.
Lúc này Viên Mục Dã mới phát hiện Trương Đại Quân gác đêm một mình nên vội hỏi anh ta:
Thang Gia Trình đâu? Không phải đội trưởng Đoàn xếp cậu ta cùng ca với anh sao?

Nghe Viên Mục Dã nói như vậy, Đại Quân cau mày lại.

Cậu cảm thấy người kia là ai?
Đoàn Phong hỏi.
Viên Mục Dã ngẫm nghĩ rồi trả lời:
Trông cách ăn mặc giống như người của nhóm đầu tiên vào hang.

Đại Quân xoay người chạy ngược trở về, để lại một mình Viên Mục Dã đứng trước vỉa than đen nhánh… Thực tế, ở đây không xa nơi họ cắm trại, cũng chỉ cách mười mấy mét, thậm chí còn chẳng cần lo sẽ bị bướm thiêu thân chặn đường, cho nên Đại Quân mới có thể yên tâm để một mình Thang Gia Trình đi.
Viên Mục Dã ngồi xổm xuống đất nhìn bọc than đá kia, rõ ràng là Thang Gia Trình muốn dùng áo ngoài để mang một lần về được nhiều hơn, nhưng khi cậu ta chuẩn bị trở về thì lại đột nhiên xảy ra chuyện gì đó.
Viên Mục Dã nặng nề hỏi anh ta:
Anh nghe thấy tôi nói nói mớ hả?

Trương Đại Quân cười lắc đầu:
Giọng cậu nhỏ quá nên không nghe rõ… Sao thế? Không phải là cậu sợ mình lỡ miệng nói ra bí mật nhỏ gì đó ở trong mơ đấy chứ?

Viên Mục Dã sửng sốt, cậu lập tức rọi đèn pin tìm kiếm khắp nơi trên đầu, nhưng tìm thế nào cũng không thấy tung tích của đối phương. Mặc dù mấy người Đoàn Phong không biết Viên Mục Dã nhìn thấy cái gì nhưng tất cả đều rọi đèn pin lên đỉnh đầu tìm giúp cậu.
Đoàn Phong thấy sắc mặt Viên Mục Dã là lạ bèn hỏi vừa rồi cậu đã nhìn thấy cái gì? Viên Mục Dã đáp:
Hồi nãy anh Đại Quân đi rồi, tôi cảm thấy trên đầu có cái gì đó là lạ nên ngẩng đầu nhìn thì phát hiện trên tảng đá có người đứng… Đáng tiếc bởi vì góc độ nên chỉ có thể nhìn thấy nửa người dưới của người nọ. Ban đầu tôi tưởng là Thang Gia Trình cơ, nhưng nhìn cẩn thận thì thấy nửa người dưới của anh ta ăn mặc không giống chúng ta lắm.


Cậu không nói thì suýt nữa tôi đã quên mất thằng nhóc đó đấy. Vừa rồi cậu ta nói là muốn đi lấy thêm ít than đá, sao lâu vậy mà vẫn chưa về nhỉ?

Nghe thế, lòng Viên Mục Dã chùng xuống, cậu truy hỏi Đại Quân nhặt được than đá ở chỗ nào, nhanh nhanh dẫn cậu qua đó tìm người… Kết quả khi đi đến vị trí trước đó hai người phát hiện than đá, bọn họ nhìn thấy một chiếc áo ngoài ném dưới đất, bên trong đựng mấy cục than đá to nhỏ không đều, nhưng lại không thấy bóng dáng Thang Gia Trình.
Trương Khai ở bên cạnh giật mình nói:
Sao có thể? Không phải tất cả bọn họ đều… đã chết rồi ư?

Đại Quân gãi đầu:
Chẳng lẽ đúng là gặp ma thật?!

Viên Mục Dã bị cái dáng vẻ rúm ró của Trương Đại Quân làm cho tức cười:
Đại Quân, tôi luôn cho rằng anh là người theo thuyết vô thần, không sợ trời không sợ đất chứ?

Trương Đại Quân ngượng ngùng cười:
Đó không phải sợ, đó là trong lòng kính nể quỷ thần… Thêm vào đó, cậu xem hiện giờ chúng ta ở cái chỗ tồi tàn này, anh thật sự nghi ngờ nếu còn tiếp tục đi nữa thì sẽ phải đi đến mười tám tầng địa ngục mất!

Viên Mục Dã mỉm cười, sau đó thở dài:
Vừa rồi tôi mơ thấy một giấc mơ rất quái lạ… Ở trong mơ, tôi gặp Triệu Thiên Ân.

Trương Đại Quân lập tức hết cười nổi. Anh ta nhanh chóng nhìn quanh rồi nói:
Chẳng lẽ thằng nhóc đó chết không nhắm mắt nên vẫn đi theo chúng ta?!

5Viên Mục Dã ngẩn người nhìn ngọn lửa trước mắt, trong lòng cậu vẫn luôn nghĩ đến cơn ác mộng vừa rồi. Có khi nào là điềm báo sắp xảy ra chuyện gì không?
Trương Đại Quân thấy Viên Mục Dã ngồi xuống rồi vẫn cứ im lìm nên cười bảo:
Nói nghe xem vừa rồi cậu mơ thấy cái gì? Lúc ấy vừa đúng lúc anh đi ngang qua bên cạnh cậu thì nghe thấy cậu lầm bà lầm bầm trong miệng. Anh nghĩ là bởi vì cậu mệt mỏi quá cho nên bị gặp ác mộng.

Ai ngờ ngay khi trong lòng mọi người đều cảm thấy căng thẳng, lại thấy Đoàn Phong đột nhiên xoay người nhìn về phía Đông Bắc:
Ai ở đó?!


Mọi người cùng nhau nhìn sang thì thấy một bóng người lóe qua quầng sáng của đèn pin. Đúng như lời Viên Mục Dã nói, người kia mặc đồ khác bọn họ, chắc là đồng phục của nhóm nhân viên đầu tiên vào hang.

Nhưng đây vẫn chưa phải việc kỳ lạ nhất. Mặc dù người nọ chỉ chợt lóe qua trước mặt mọi người, nhưng tư thế của gã lại rất dị, bốn chi chạm đất bò bên một tảng thạch nhũ...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.