Chương 349: Hai linh hồn
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1049 chữ
- 2022-02-06 08:15:17
Đoàn Phong tiến lại gần quan sát cẩn thận, sau đó giật mình hỏi:
Tình huống này là thế nào?
Viên Mục Dã trầm mặc một lúc 8rồi nói đầy ẩn ý:
Đây là bí mật của Diệp Dĩ Nguy…
Đoàn Phong thấy Viên Mục Dã đột nhiên không kiềm chế được mà bật khóc, trong nhất thời anh ta luống cuống tay chân đứng ở phía sau, nếu là một cô gái khóc thì anh ta còn có thể dỗ dành vài câu…
Nhưng Viên Mục Dã lại là một người đàn ông đang chảy nước mắt, Đoàn Phong thật sự không biết phải làm gì, anh ta đành để mặc cho Viên Mục Dã khóc cho đã, làm như vậy có lẽ sẽ giải tỏa được những gì tích tụ trong lòng.
Viên Mục Dã nghĩ đến đây bèn tiếp tục lật xem những thùng giấy còn lại, cậu muốn nhìn xem từ bé đến lớn Diệp Dĩ Nguy đã trải qua những chuyện gì? Do sốt ruột nên Viên Mục Dã đã không cẩn thận làm đổ một chiếc thùng, một bức ảnh của Viên Mục Dã rơi ra từ trong đó.
Đoàn Phong nhặt từng cái một lên, anh ta phát hiện cái thùng này chứa toàn những tư liệu có liên quan đến Viên Mục Dã, chúng cực kỳ kỹ càng, thậm chí còn có hồ sơ từ lúc Viên Mục Dã ở viện mồ côi, điều này lại càng khiến Viên Mục Dã bất ngờ.
Trong những chiếc thùng này, Viên Mục Dã tìm được một tờ chuẩn đoán bệnh. Tiếc rằng nó là một chuẩn đoán bằng tiếng Anh, Viên Mục Dã nhìn kĩ một lúc nhưng chỉ hiểu được đại khái, đây là một báo cáo giám định tinh thần, phía trên có nói là Diệp Dĩ Nguy bị chứng dissociative disorders, hay còn được gọi là tâm thần phân liệt.
Viên Mục Dã kinh ngạc cầm tờ báo cáo này đứng ngẩn người tại chỗ, cậu không thể tiếp thu được việc Diệp Dĩ Nguy bị tâm thần phân liệt. Bởi vì trong mắt Viên Mục Dã, Diệp Dĩ Nguy là một người có tư duy nhanh nhẹn, làm việc rất bình tĩnh, bình thường lúc tiếp xúc không hề phát hiện anh ta có vấn đề gì… Người như vậy tại sao lại bị tâm thần phân liệt được?
Trừ việc Diệp Dĩ Nguy là trẻ mồ côi ra thì anh ta có một cuộc sống hoàn mỹ khiến người khác phải hâm mộ, gia đình giàu có, có nhà có xe, công việc ổn định, dáng dấp còn khá ổn… Diệp Dĩ Nguy làm tất cả những việc đó là vì cái gì chứ?
Trẻ mồ côi! Anh ta là trẻ mồ côi…
Viên Mục Dã nói nhỏ.
Những vụ án trước đó đều do cậu ta làm?
Đoàn Phong hỏi.
Viên3 Mục Dã không nói gì mà chỉ khẽ gật đầu, sau đó yên lặng gỡ những bức ảnh và tư liệu trên tường xuống…
Đoàn Phong không nghe rõ nên hỏi lại:
Cái gì cơ?
Viên Mục Dã không trả lời Đoàn Phong mà lần lượt mở từng chiếc thùng cát tông ra, cậu phát hiện trong đó ghi lại từng giai đoạn của cuộc đời Diệp Dĩ Nguy, thậm chí còn có một số tư liệu cực kỳ riêng tư.
Đoàn Phong đương nh9iên cũng biết đây là những thứ gì nên không ra tay giúp đỡ, anh ta đứng nhìn Viên Mục Dã yên lặng dọn dẹp sạch sẽ những vật trên t6ường. Lúc này có một bộ quần áo trên giá treo ở góc tường đã thu hút sự chú ý của Viên Mục Dã, cậu đi tới mở chiếc túi chống bụi ở5 bên ngoài ra, một chiếc áo khoác màu xám nhìn rất quen đập vào mắt cậu.
Khi chân tướng hoàn toàn phơi bày trước mặt Viên Mục Dã, tất cả nghi ngờ trước đó của cậu trong nháy mắt đã có đáp án, nhưng Viên Mục Dã nghĩ mãi mà vẫn không hiểu tại sao Diệp Dĩ Nguy lại làm như vậy?
Chẳng lẽ pháp y Diệp thầm yêu cậu à?
Đoàn Phong nhìn thấy những thứ này thì không nhịn được trêu một câu không phù hợp với tình hình cho lắm.
Nhưng Viên Mục Dã căn bản không hề nghe Đoàn Phong nói gì, bởi vì toàn bộ đầu óc của cậu đã bị một vật khác trong thùng thu hút sự chú ý, đó là một biên bản nhận nuôi, trên đó có dán một tấm ảnh mầu. Mặc dù tấm ảnh đã hơi ố vàng nhưng Viên Mục Dã vẫn có thể liếc mắt là nhận ra đứa bé đó chính là anh Thạch Đầu!
Viên Mục Dã cầm biên bản nhận nuôi lên, cuối cùng nước mắt của cậu vẫn không nhịn được mà chảy ra… Hóa ra anh Thạch Đầu vẫn luôn ở bên cạnh cậu, cái cảm giác như đã từng quen biết, trên chân có vết sẹo do phẫu thuật, còn cả Diệp Sơn Hòa nữa.
Thật ra Viên Mục Dã đã phải nhận ra từ sớm, với cái tính cách kỳ quặc của cậu thì làm gì có chuyện mới gặp đã thân, đây rõ ràng là xa cách lâu ngày gặp lại… Nhưng Viên Mục Dã lại không hề nhận ra đối phương.
Hôm đó Đoàn Phong ở bên cạnh Viên Mục Dã cả một ngày trong kho hàng nhỏ, Viên Mục Dã kiểm tra từng đồ vật bên trong một lần, cuối cùng cũng hiểu tại sao Diệp Dĩ Nguy lại bước dần từng bước trở thành pháp-y-khát-máu như bây giờ…
Sau khi Thạch Đầu được cha mẹ nuôi đưa ra nước ngoài sống, rồi lấy cho anh ta cái tên Diệp Dĩ Nguy, ban đầu cuộc sống rất bình yên, Diệp Dĩ Nguy cũng cho là cuối cùng mình cũng có một gia đình.
Nhưng không ngờ cha nuôi vì áp lực công việc mà dần trở nên say xỉn, mẹ nuôi cũng vì thế mà thường xuyên cãi nhau với cha nuôi, một thời gian sau cha nuôi bắt đầu ra tay đánh đập mẹ nuôi, đến cả Diệp Dĩ Nguy đứng ra che chở mẹ nuôi cũng bị đánh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.