Chương 354: Trở về từ cõi chết


Bởi vậy, cuối cùng Viên Mục Dã vẫn quyết định từ bỏ, vì cậu không thể biết nếu thay đổi lịch sử sẽ có kết quả như thế nào? Đã là chuyện định tr8ước phải xảy ra thì cho dù mình có làm gì cũng đều là phí công.

Trong lúc Viên Mục Dã chán nản quay lại tầng năm thì lại nhìn thấy hai3 mẹ con vừa nãy đứng ở cửa thang máy chờ cậu... Viên Mục Dã lại gần và nói:
Có lẽ lời tôi vừa nói đã dọa hai người, có điều xin cô hãy tin tô9i, tôi không phải kẻ lừa đảo, chỉ cần cô rời khỏi khách sạn này là có thể tránh được một kiếp nạn.

May sao vào thời khắc cuối cùng, cửa thang máy mở ra, Viên Mục Dã nhanh chóng chạy ra ngoài và kết quả là đột ngột đâm vào một người ở bên ngoài, người này bắp thịt rắn chắc, va một cái đã khiến bả vai Viên Mục Dã đau đớn.
Viên Mục Dã ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện người mình vừa va vào là Đoàn Phong, tâm tình của cậu lập tức được thả lỏng, sau đó cả người thoát lực dựa vào tường và trượt xuống. Chuyện vừa rồi diễn ra quá nhanh, nếu như Viên Mục Dã chậm một bước thôi có lẽ sẽ vĩnh viễn bị giữ lại trong tòa nhà hai mươi năm trước.
Người phụ nữ gật đầu:
Nếu đúng như anh nói, chỉ cần rời khỏi khách sạn này là có thể tránh được một kiếp, vậy tôi đồng ý thử một lần... Dù sao việc chúng tôi có rời khỏi khách sạn hay không cũng không có lợi hay hại gì với anh, cho nên tôi cảm thấy anh không cần phải lừa gạt tôi.

Viên Mục Dã thở phào, cậu nhìn đồng hồ điện tử trên tường:
Bây giờ vẫn còn thời gian, hai người mau quay về phòng thu dọn đồ đạc, sau đó tìm một cửa hàng ăn nhanh mở cửa hai mươi tư giờ nào đó ngồi chờ, nhất định phải nhớ kĩ, chỉ cần qua mười hai giờ đêm nay là sẽ không sao! Nhanh đi thu dọn đồ đạc!

Người phụ nữ nghe Viên Mục Dã nói 6xong thì hơi do dự, cuối cùng giống như hạ quyết tâm rất lớn, bảo:
Thật ra... thật ra ngay từ đầu tôi đã chú ý đến trang phục của anh khác hẳ5n những người khác. Không giấu gì anh, tôi làm việc ở một tạp chí, chuyên phụ trách mảng thời trang, kiểu quần áo anh mặc rất mới lạ, tôi chưa từng nhìn thấy thiết kế quần áo nam nào gọn gàng như vậy. Còn cả điện thoại của anh nữa... so với anh, cái bây giờ chúng tôi dùng giống như cục gạch vậy.

Viên Mục Dã nghe người phụ nữ nói một tràng, cuối cùng nóng nảy bảo:
Nói như vậy là cô tin tôi đến từ hai mươi năm sau?

Kết quả khi vào phòng tất cả đều ngạc nhiên trợn tròn mắt, nào còn thấy bóng dáng Viên Mục Dã ở trong phòng? Đại Quân và Trương Khai lật hết cả phòng lên, chỉ thiếu nước rạch đệm ra xem cậu có trong đó hay không.

Một người còn sống sờ sờ sao lại biến mất như thế được?
Đại Quân không thể tin nổi.
Viên Mục Dã dặn họ:
Chút nữa thang máy mở ra, hai người ra ngoài trước đi!


Vậy còn anh?
Người phụ nữ sợ hãi nói.
Sau khi hai mẹ con họ quay về phòng, trong lòng Viên Mục Dã rối bời, cậu không biết mình làm như thế này là đúng hay sai, có lẽ chỉ cứu có hai mạng người sẽ không làm thay đổi vận mệnh đâu nhỉ?
Không bao lâu sau hai mẹ con kia đã dọn dẹp xong hành lý, sau đó bọn họ cùng Viên Mục Dã đi vào thang máy xuống tầng một. Nhưng vào thời điểm thang máy di chuyển, đèn trong thang máy đột nhiên chớp lóe mấy lần, ngay sau đó khách sạn bắt đầu rung lắc mãnh liệt, dọa hai mẹ con kia ôm chặt lấy nhau.
Người phụ nữ nhìn Viên Mục Dã một chút, nói
Cảm ơn
rồi ôm con chạy đi! Sau đó cửa thang máy tự động khép lại, trong tình huống Viên Mục Dã không hề ấn bất cứ phím nào đã tự mình quay lại tầng năm.
Theo thang máy càng lên cao, tòa nhà rung lắc càng mạnh, Viên Mục Dã thực sự nghi ngờ không biết mình có về lại được tầng năm hay không, có khi nào thang máy bị kẹt nửa đường không…
Mấy người Đoàn Phong cũng lo lắng đến mức đổ mồ hôi lạnh. Chuyện là sau khi Viên Mục Dã đóng cửa, họ vẫn đứng ngoài cửa vì sợ cậu ở bên trong cầu cứu lại không có ai nghe thấy.
Nhưng bọn họ chờ ở ngoài gần một tiếng đồng hồ, vẫn không thấy Viên Mục Dã đi ra... Cuối cùng Đoàn Phong sợ cậu ở trong đó gặp phải chuyện bất ngờ nên dùng thẻ phòng mở cửa ra.
Viên Mục Dã lắc đầu:
Tôi không thể rời khỏi tòa nhà này, cô đừng quên tôi đến từ hai mươi năm sau, tôi muốn quay về!

Đúng lúc này thang máy đi đến tầng một, nhưng bên ngoài cánh cửa vẫn là một màu đen sì.... Viên Mục Dã biết, thế giới trong mắt mình có sự khác biệt với thế giới trong mắt hai mẹ con họ, nên cậu đẩy hai mẹ con ra khỏi thang máy để họ chạy nhanh ra cửa chính!
Đoàn Phong cau mày nói:
Nam Nam, nhanh nghĩ cách điều tra mảnh đất này trước khi được xây dựng thành công viên thì được dùng làm gì?


Tằng Nam Nam không dám trì hoãn một giây nào, lập tức dốc hết vốn liếng ra tìm, cuối cùng cũng điều tra ra được hai mươi năm trước mảnh đất này đã từng có một khách sạn năm sao mười một tầng. Nhưng vào lúc mười một giờ bốn mươi phút đêm ngày 19 tháng 2 năm 2000, nó đã bị sụp đổ do xảy ra một trận động đất với cường độ 6.4 độ richter.

Cuộc điều tra sau đó đã phát hiện ra, kết cấu tổng thể của khách sạn này có vấn đề nghiêm trọng về chất lượng, không đạt tiêu chuẩn về kháng chấn, chống chấn động, cho nên mới xảy ra thảm kịch đó. Lúc ấy trong khách sạn có ba đoàn khách du lịch và một số khách lẻ, tổng số khách vượt hơn hai trăm người.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.